Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ
Con xin kính chào Sư phụ, xin chào các bạn đồng tu!
[MINH HUỆ 20-06-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1998. Tôi luôn không thích bất cứ thứ gì liên quan đến thuốc và máy tính. Nhưng công việc đầu tiên của tôi ở Trung Quốc là kiểm tra máy tính, và công việc đầu tiên của tôi ở Hoa Kỳ là làm việc tại một phòng khám. Sau này nhìn lại, tôi thấy tất cả đã được an bài để tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp tốt hơn.
Năm 2000, tôi được mời tham gia một chương trình video ở Los Angeles. Trưởng nhóm biết tôi không thích làm việc với máy tính, vì vậy cô ấy nói với tôi rằng họ chỉ cần tôi làm một số thao tác chỉnh sửa: cắt video clip bằng cách nhấn một phím và xuất chúng ra. Công việc dường như đơn giản, vì vậy tôi đồng ý.
Tình cờ tôi cũng gia nhập Đài phát thanh Hy Vọng (SOH). Buổi sáng tôi thường luyện công trong công viên với một trong những Giám đốc của SOH ở Los Angeles. Một hôm, cô ấy nói: “Chị gặp khó khăn khi làm video. Tại sao chị không đến SOH và sản xuất các chương trình audio?” Tôi biết rằng mọi việc dường như tình cờ xảy ra, nhưng tất cả đều được Sư phụ an bài.
Tôi luôn muốn tham gia một chương trình mà có thể trực tiếp giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Những chương trình này có thể giúp người thường phá mê, có cái nhìn tích cực về cuộc sống và đề thăng tín tâm vào Thần. Có thể các chương trình này sẽ dùng để làm tham chiếu cho con người tương lai. Tôi biết rõ nội dung mình muốn làm cho chương trình, nhưng kỹ năng viết của tôi rất kém và tôi gặp khó khăn khi bố cục nội dung với nhau. Có lúc sản xuất được một tập đã làm tôi đau đầu. Lần khác, ý tưởng đến không ngừng, nhưng khi tôi cố gắng viết ra, chúng lại biến mất.
Những ý tưởng xuất lai trong khi tôi đả tọa hoặc đọc Pháp. Ví dụ, khi tôi đang viết lời mở đầu cho một câu chuyện, tôi có ý nghĩ: “Làm theo cách này.” Sau đó, tôi thấy một hình ảnh. Kinh nghiệm của tôi là Pháp sẽ điểm hóa cho chúng ta miễn là chúng ta chân thành học hỏi và chân tu.
Khảo nghiệm lớn
Trong vài năm đầu tu luyện, tôi luôn cảm thấy mình sẽ thành công, không gặp vấn đề gì. Với tôi buông bỏ chấp trước của người thường thật dễ dàng. Lợi thế lớn nhất của tôi là tôi tính tình cởi mở. Tôi nhận thấy khảo nghiệm tâm tính sẽ không khó. Tôi đã không có bất kỳ khảo nghiệm nào cần vượt qua trong một thời gian dài và tôi ganh tị với những học viên đã trải qua chúng. Đã nhiều lần tôi thỉnh Sư phụ: “Thưa Sư phụ các học viên có nhiều khảo nghiệm để vượt qua, sao con lại không có?” Tôi bắt đầu phân vân liệu Sư phụ có còn quản mình hay không. Kết quả là, một khảo nghiệm lớn đã đến, và tôi phải mất hơn một năm khổ kỳ tâm chí để vượt qua.
Tôi biết tất cả những gì mình trải qua là do nghiệp, vì Pháp đã giảng rõ cho chúng ta. Đột nhiên tôi xuất hiện công năng tha tâm thông. Tôi biết những gì các đồng tu của mình đang nghĩ và nói sau lưng tôi. Đó không chỉ là một người không hiểu tôi, mà là một nhóm. Một số lời nói của họ đa nghi và làm tổn thương tôi. Tôi đã cố gắng tìm các chấp trước bằng cách xem lại cách hành xử của mình, nhưng tôi không thể tìm được chúng. Toàn bộ quá trình đó rất thống khổ.
Một ngày tôi bắt đầu có một niệm đầu bất thiện. Tôi đã bị sốc khi nhận ra mình đang vô thức đi theo nó. Tôi chợt nhớ đến Pháp của Sư phụ:
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại
(Biệt Ai, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước
Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại
(Đừng Đau Buồn, Hồng Ngâm II)
Tôi đã không cầm được nước mắt. Tôi cảm ân Sư phụ từ bi đã trông nom và điểm hóa cho mình. Trong suốt những tuần tiếp theo, Sư phụ đã giúp tôi phát hiện ra hết chấp trước này đến chấp trước khác và khai ngộ cho tôi những Pháp lý ở tầng cao hơn. Bằng cách này, tôi từng bước đề cao và buông bỏ quan niệm người thường.
Một ngày khi đang viết email, một hình ảnh đã xuất hiện trong tâm tôi: Chữ “Nghĩa” (trung thành và công minh) mà tôi vốn tự hào làm theo, được hiển thị ở một không gian khác với ký tự mang hàm nghĩa “tư”. Nước mắt tôi lại tuôn rơi.
Tôi đã luôn cảm thấy rằng không có ai xung quanh “trượng nghĩa” hơn mình. Tôi ngưỡng mộ bất cứ ai tốt hơn mình về khía cạnh này. Thực tế, có rất ít người như vậy. Mãi cho đến khi hình ảnh đó xuất hiện, tôi mới nhận ra rằng chữ “nghĩa” mà mình đã trân quý thực sự là một chấp trước lớn! Nó chìm đắm trong tình, và tôi hoàn toàn không nhận thức được.
Không có Sư phụ, làm sao tôi có thể biết được tầng Pháp lý này? Làm sao tôi có thể buông bỏ chấp trước này đây?
Tôi đã vượt qua khảo nghiệm này một năm trước và từ sâu thẳm trong tâm tôi vô cùng cảm tạ vì đã có được cơ hội này để đề cao. Trong khi tôi đang phải chịu đựng “sự bất công” của người khác, tôi mong các đồng tu đối xử tốt với mình. Lúc đó, tôi cứ tự nhủ rằng đó hẳn là do trước đây mình đã cư xử không tốt với người khác, nên mới tạo nghiệp này. Tôi phải tu xuất từ bi to lớn để có thể xứng đáng trở thành đệ tử của Sư phụ, giúp Sư phụ chính Pháp và cứu hết thảy chúng sinh.
Vài ngày trước, ngay sau khi tôi ngủ thiếp đi, tôi đã có một giấc mơ. Người dẫn trình đang nói chuyện với người phụ trách. Vào thời điểm đó, tôi đang sẵn sàng cho việc ghi lại chương trình của mình với một người dẫn chương trình khác. Người dẫn chương trình đó nói với tôi rằng tôi chỉ có thể ghi chương trình nếu tôi là người số một ở trường quay. Nếu không, tôi phải đợi cho tới khi họ hoàn thành xong công việc của họ. Ngay lập tức tôi nói rằng được thôi và chúng ta có thể đợi đến ngày mai.
Mặc dù tôi đã hành động như thể mình không bận tâm, nhưng tôi cảm thấy bất an. Sau đó, người phụ trách chứng kiến cảnh này đã tới gặp tôi và nói: “Chị có ổn không?” Rồi cô ôm tôi. Tôi cảm thấy bất công và khóc. Tôi đã không đau buồn trong giấc mơ; nhưng lại cảm thấy tủi nhục. Khi tỉnh dậy, hai mắt tôi đẫm lệ.
Làm sao tôi có thể có một giấc mơ sống động như vậy trong khi ngủ chưa đầy một giờ? Giấc mơ này điểm hóa cho tôi điều gì?
Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc về việc này. Thực tế, tôi không bận tâm tới việc mình có quan trọng hay nổi tiếng không. Nhưng tôi cố gắng tránh bị làm nhục hoặc mất mặt, đó là một vấn đề kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nếu tôi bị đổ lỗi hoặc nêu tên, miễn là không có ai nhìn thấy điều đó, tôi có thể dễ dàng bỏ qua. Tôi không vui về việc bị đổ lỗi, nhưng cảm giác tồi tệ không kéo dài. Điều duy nhất làm phiền tôi là bị mất mặt. Nếu có ai chứng kiến điều đó, tôi sẽ cảm thấy tủi nhục và suy nghĩ về nó trong một thời gian dài. Tôi biết đây là một lý do khiến tôi mất cả năm để vượt qua khảo nghiệm này.
Hướng nội sâu hơn
Từ Pháp, chúng ta biết nhiều khổ nạn và khó khăn mà chúng ta gặp phải là do các khoản nợ từ tiền kiếp. Một khi chúng ta thực sự nhận thức được điều này, chúng ta sẽ không buồn. Nhưng thường thì, một chấp trước che đậy một chấp trước khác. Khó khăn của chúng ta nằm ở chỗ không thể nhận ra căn nguyên của vấn đề.
Tu luyện kỳ thực là quá trình tu ở nhiều tầng diện. Nhiều lúc, chúng ta cần loại bỏ một vài chấp trước trong một khảo nghiệm, chứ không phải chỉ một chấp trước. Trong thâm tâm, tôi quan tâm nhiều đến việc người ta nghĩ gì về mình hơn là con người thật của mình như thế nào. Tôi lớn lên được bao quanh bởi những lời khen ngợi và ca tụng. Tôi biết mình không hoàn hảo, nhưng tôi cảm thấy bản thân mình tốt. Trong tu luyện, tôi biết Pháp có tiêu chuẩn cao hơn đối với mình. Thực tế, tôi vẫn chấp vào tự ngã.
Tôi chưa từng thích những người nói dối. Thậm chí tôi còn tức giận với người khác vì bất chân. Khi hướng nội, tôi nhận ra đây cũng là một biểu hiện khác của chấp trước vào việc mất thể diện. Tôi sợ phơi bày mặt tiêu cực của mình. Có phải điều này mâu thuẫn với chân hay không?
Sư phụ đã giảng:
“Cần làm cho chư vị vứt bỏ những tâm nào mà chưa vứt bỏ được ở nơi người thường. Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Dưới sự dẫn dắt bởi Sư phụ từng bước từng bước một, tôi tiếp tục bước đi trên con đường tu luyện của mình cho dù có vấp ngã.
Lời kết
Virus Trung Cộng (coronavirus) đã tàn phá khắp nơi trên thế giới và mọi người bị kẹt trong nhà. Một ngày tôi bị sốt cao và xương, khớp đau khắp cả. Thậm chí có thời điểm tôi cũng gặp khó khăn khi đi bộ.
Tôi sợ rằng hàng ngày những người xung quanh mình sẽ biết. Tôi cảm thấy nó sẽ là một vấn đề lớn nếu như chủ nhà, người sống cùng tôi, phát hiện ra. Tôi đóng cửa, học Pháp và luyện công trong nhà. Nhưng rồi tôi nghĩ: “Liệu đây có phải là tâm sợ hãi hay không? Có phải nó cũng là một sơ hở trong tu luyện của mình hay không? Tôi sợ điều gì chứ?” Ngày hôm sau, tôi vẫn ổn. Chủ nhà hỏi thăm tôi. Tôi nói với cô ấy rằng hôm đó tôi cảm thấy không khỏe, nhưng giờ tôi đã ổn. Cô ấy nói tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tốt cho sức khỏe và cô ấy nên học tôi.
Sư phụ đã giảng,
Hà vi nhân Tình dục mãn thân
Hà vi Thần Nhân tâm vô tồn
Hà vi Phật Thiện đức cự tại
Hà vi Đạo Thanh tĩnh Chân Nhân
(Nhân Giác Chi Phân, Hồng Ngâm)
Diễn nghĩa
Người là gì–Thân chứa đầy tình cảm (tình) và ham muốn (dục)
Ông Thần là gì–Không tồn tại cái tâm của người nữa
Ông Phật là gì–Ở hẳn trong thiện đức to lớn
Ông Đạo là gì–Bậc Chân Nhân thanh tĩnh
(Phân cách giữa người và Giác Giả, Hồng Ngâm)
Tôi thường sử dụng Pháp lý này để đo lường ý, ngôn, hành của mình. Tôi biết rằng mình vẫn còn quá nhiều chỗ cần đề cao và nhiều chấp trước vẫn không thể buông bỏ! Với tín tâm vững vàng vào Pháp, tôi biết rằng mình sẽ có thể làm tốt trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài. Tôi chắc chắn sẽ làm tốt theo sứ mệnh và thực hiện lời thệ nguyện của mình.
Con xin cảm ân Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Đài phát thanh Hy Vọng năm 2020)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/20/407861.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/3/185734.html
Đăng ngày 06-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.