Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 20-01-2020] Vài tuần trước, có một đồng tu tên là Phấn, khoảng hơn 50 tuổi, tới tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi ở nhà bà Trần. Bà ấy và bà Trần là đồng hương. Mặc dù bà ấy cố tỏ ra vui vẻ nhưng nhìn bà vẫn có nỗi buồn phảng phất không thể giấu được.

Sau khi đọc xong bài giảng thứ nhất trong cuốn Chuyển Pháp Luân, chúng tôi đã chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và nói về việc hướng nội.

Bà Trần nói với bà Phấn: “Đây là cơ hội gặp gỡ không dễ có được, nếu chị có quan nào khó vượt qua, chị có thể chia sẻ cùng mọi người. Chúng ta sẽ cùng đứng từ góc độ của Pháp để đối chiếu, nhanh chóng cùng nhau đề cao.“

Bà Phấn nói rằng: “Gần đây tôi đã không vượt được quan gia đình. Tôi đã tu luyện được hơn 20 năm rồi, nhưng chồng tôi vẫn luôn không ủng hộ tôi, thậm chí còn đánh chửi tôi. Ông ấy không muốn tôi gặp gỡ các đồng tu khác. Mỗi lần ra ngoài, tôi đều phải hỏi ý kiến ông ấy. Một lần, tôi nói với ông ấy rằng mình đi làm tóc, nhưng kỳ thực tôi đến gặp đồng tu. Không thấy tôi về nhà đúng giờ, ông ấy đã đến một vài tiệm làm tóc để tìm tôi. Khi biết ông ấy đang tìm mình, tôi đã sợ hãi đến mức đến nhà một đồng tu khác và ở lại đó qua đêm mà không dám về nhà”.

Đồng tu Hiệp liền hỏi: “Chị đã bao giờ nghĩ rằng tại sao chị lại sợ chồng không? Chị thử hướng nội xem, không có chuyện gì là ngẫu nhiên đối với người tu luyện. Khi chị gặp phải chuyện gì đó, đừng đổ lỗi cho người khác, thay vào đó, chị nên hướng nội xem mình có sơ hở gì để cựu thế lực lợi dụng và rơi vào ma nạn trường kỳ như vậy”.

Bà Phấn nói rằng: “Tôi muốn vượt qua quan này, nhưng bất kể tôi cố gắng đối xử với ông ấy tốt như thế nào, ông ấy vẫn luôn soi mói khuyết điểm của tôi. Tôi muốn tránh mặt ông ấy. Vì vậy tôi đến đây để tìm việc làm.”

Bà Trần nói: “Chúng tôi thông cảm với bà, đó là một quan không dễ vượt qua”.

Đồng tu Hiệp không đề cập trực tiếp đến tình huống của bà Phấn, nhưng lại chia sẻ về vấn đề tu luyện cá nhân của mình, về cách ông hướng nội trong khi gặp mâu thuẫn và đề cao trong Pháp. Ông lấy một ví dụ: “Tôi cùng đồng nghiệp mở một nhà hàng bán lẩu. Chúng tôi rất bận rộn và đôi khi tới quá nửa đêm vẫn chưa đóng cửa hàng. Đặc biệt thời gian đầu, tôi đã phải về nhà rất muộn. Một lần, vợ tôi đã khóa trái cửa phòng ngủ. Tôi rất bực mình, đặc biệt vì tôi đã bận rộn cả ngày. Bà ấy không nói gì hết, chỉ khóa cửa không cho tôi vào.“

“Sau đó, tôi nhận ra rằng, nếu tôi gõ cửa, tôi có thể đánh thức bố tôi đang ngủ ở phòng đối diện. Vì vậy, tôi thấy mình chỉ có thể ngồi đả tọa. Sau đó, vợ tôi bước ra khỏi phòng, nhìn tôi và đá tôi ra khỏi ghế sofa. Tôi chết lặng người. Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Cô ấy nói với giọng giận dữ: ‘Ngày nào anh cũng về muộn, khiến tôi phải lo lắng và ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Anh có nhận ra điều này không’. Tôi lập tức hiểu ra ngay, tôi là một học viên, cần cân nhắc đến người khác trước trong mọi việc. Tôi luôn nghĩ đến những khó khăn mà tôi phải chịu đựng nhưng tôi không bao giờ nghĩ cho cô ấy. Sau khi đi làm về, cô ấy phải chăm sóc bố chồng và hai đứa con. Cô ấy đã mệt mỏi rồi lại còn phải lo lắng thêm cho tôi. Làm sao cô ấy có thể không tức giận chứ?”

“Từ đó trở đi, tôi luôn luôn gọi điện cho cô ấy để báo nếu tôi về nhà muộn. Cô ấy trở nên thấu hiểu hơn và không còn buồn phiền vì tôi nữa.”

Đồng tu Hồ chia sẻ rằng con trai ông ấy rất thông minh và trước đây học rất giỏi. Nhưng gần đây mọi việc đều khác. Tuy nhiên, thay vì chỉ trích con trai, ông ấy hướng nội xem ông thiếu sót ở đâu trong khi làm ba việc và cố gắng chính lại bản thân. Chỉ sau một vài ngày, điểm số của con trai ông đã cải thiện.

Đồng tu Hà chia sẻ rằng, sau khi bắt đầu tu luyện, bà hay bị chồng đánh và bà càng ngày càng oán hận ông ấy. Bà đã không thể đề cao tâm tính và bị vướng mắc không thể vượt quan, cho đến khi Sư phụ giúp bà ngộ ra. Trong một lần ngồi đả tọa, bà nhìn thấy bà và chồng là các vị vương trên thiên thượng trước khi hạ thế để trợ Sư chính Pháp.

Khi họ hạ thế, chồng bà đã tháo vương miện và nói với bà ấy rằng: “Tôi thà từ bỏ ngai vàng để có thể giúp bà hoàn thành sứ mệnh của mình!” Khi bà ấy nhìn thấy hình ảnh ấy, bà đã khóc rất nhiều. Từ đó trở đi, bà thực tâm trân trọng tất cả những gì chồng bà đối xử với bà trong những năm qua và bắt đầu đối đãi với ông ấy thậm chí còn tốt hơn. Không may, thời gian đó chồng bà bị bệnh nặng và qua đời không lâu sau đó. Bà đã vô cùng ân hận.

Đến lúc này, bà Phấn mới bắt đầu mỉm cười. Bà bắt đầu hướng nội: “Tôi biết rằng mình đã có thiếu sót trong tu luyện. Tránh mặt chồng như thế này là không đúng. Tôi phải đối diện với quan này và cố gắng tìm cách giải quyết”. Cuối cùng bà cũng đã bắt đầu buông tâm vị kỷ.

Sau buổi học Pháp gần đây, bà Trần đã chia sẻ một số tin tốt lành: Bà Phấn đã về nhà để đón năm mới cùng gia đình.

Một vài ngày trước, bà Trần và bà Phấn cùng về quê. Bà Phấn vừa khóc vừa nói với bà Trần rằng: “Sau khi nghe chia sẻ của tất cả mọi người hôm đó, tôi đã thực sự được khích lệ. Tôi rất tiếc đã không nghe lời Sư phụ và đối xử với chồng bằng thiện tâm chân thành. Đêm đó, tôi có một giấc mơ rằng ông ấy và tôi đã cùng nhau hạ xuống thế gian từ trên thiên thượng. Thực ra, ông ấy xuống đây để giúp tôi hoàn thành sứ mệnh của mình”. Sau khi về nhà, bà gọi điện thoại cho bà Trần để báo cho bà biết rằng mọi việc đều ổn thỏa.

Nụ cười hạnh phúc

Trong số những chia sẻ của mọi người, tôi thấy chia sẻ của đồng tu Định khiến tôi ngộ ra nhiều điều, dường như là điểm hóa của Sư phụ thông qua lời của ông ấy.

Ông Định chia sẻ: “Vợ tôi ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng. Nhưng trong thực tế, bà ấy không thực tu. Tâm vị tư càng mạnh, lớp vỏ đó càng khó đả khai. Khi bà ấy về quê để chia sẻ với các học viên ở địa phương, họ đã nói với bà về những gì họ quan sát được.”

“Trước hết, họ thấy bà đã họ trong suốt một năm, đó chính là lời nhắc nhở bà ấy phải bỏ chấp trước vào tự ngã, buông bỏ các chấp trước và đề cao trong Pháp. Thứ hai, bà ấy luôn phàn nàn về chứng đau lưng và vai. Đó chẳng phải là do bà ấy luôn oán hận sao? Càng oán hận, bà ấy sẽ càng cảm thấy đau hơn. Họ gợi ý bà ấy hướng nội để đào sâu các quan niệm hậu thiên, và đã đến lúc để loại bỏ chúng”.

Tôi cười và nói: “Anh chia sẻ rất hay. Những vấn đề mà anh vừa nói, dường như tôi cũng mắc phải.”

Tháng trước tôi quá bận với một hạng mục Đại Pháp. Sư phụ đã gia trì và khích lệ tôi, nên hạng mục đã được thực hiện suôn sẻ. Nhưng đồng thời tôi không thu xếp để làm tốt được ba việc. Tôi luyện công và phát chính niệm không đủ và không quan sát từng ý từng niệm và các quan niệm hậu thiên, khiến tôi đã phát triển các suy nghĩ tiêu cực và phàn nàn về người thân của mình.

Ví dụ, chúng tôi thay nhau chăm sóc mẹ chồng. Hai chị chồng tôi không khỏe nên chồng tôi và tôi đã quyết định dành nhiều thời gian để chăm sóc mẹ. Một người chị chồng của tôi thường xuyên đến muộn khi trời mưa hoặc có tuyết. Sau khi chị ấy đến trễ nhiều lần, tôi trở nên oán hận chị ấy và không muốn giúp chị ấy thêm nữa.

Một ví dụ khác, nhiều năm nay con trai tôi vẫn luôn giúp tôi tu luyện. Nhìn bề ngoài giống như cháu khiến tôi bực mình, nhưng thực ra đó đều là những tâm mà tôi cần buông bỏ. Ví dụ, tôi không hài lòng khi thấy cháu không tinh tấn học Pháp. Cháu rất ít khi dành thời gian học Pháp và trong suốt một năm không thể đọc hết một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân.

Con trai tôi hơn 30 tuổi và vẫn còn độc thân. Cháu không có công việc ổn định và thường ở nhà. Khi hàng xóm qua nhà tôi, tôi cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến cháu. Tôi thường muốn mọi người làm theo ý mình. Khi mọi việc không diễn ra theo ý mình thì tôi phàn nàn. Đó đều là tâm vị kỷ, chính là các tiêu chuẩn của cựu thế lực và làm tăng tâm đố kỵ, oán hận, tâm tranh đấu, v.v. Sau một thời gian, nghiệp lực xuất hiện. Trong khoảng 10 ngày qua, tôi bị đau bụng, đau đến mức khiến tôi tỉnh giấc vào nửa đêm.

Ban đầu tôi đã không để tâm đến điều này. Sau đó, tôi tĩnh tâm học Pháp và tăng thời gian phát chính niệm cũng như luyện công, chỗ đau đã giảm dần, mặc dù nó vẫn còn đau. Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện”(Gửi Pháp hội ChicagoTinh Tấn Yếu Chỉ 3)

Cho dù đó là tiêu nghiệp hay là xuất công năng, tôi đều coi đó là hảo sự.

“Quan niệm chuyển
Bại vật diệt” (Tân sinhHồng Ngâm)

Tâm tôi đã nhẹ nhàng hơn và tôi đã từ bi hơn. Sư phụ đã an bài mọi thứ cho tôi, tôi chỉ cần tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc. Trong khi tôi đang viết chia sẻ này, cơn đau của tôi đã giảm bớt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/20/在学法小组切磋后-我们受益匪浅-399146.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/4/183896.html

Đăng ngày 01-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share