Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2020] Một ngày nọ, tôi mang theo một chiếc xe đẩy nhỏ ra ngoài giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi lên xe buýt và vừa chuẩn bị ngồi xuống ghế dành riêng cho người cao tuổi thì tôi thấy một phụ nữ khác trông lớn tuổi hơn tôi đang bước lên xe buýt. Vì vậy, tôi quyết định tiếp tục đi về phía cuối xe để tìm chỗ ngồi khác.

Người phụ nữ cao tuổi kia còn chưa kịp bám vào đâu cả thì chiếc xe buýt đã lập tức lăn bánh. Bà ngã xuống sàn và rên rỉ đau đớn. Hai người bên cạnh bà đã cố gắng giúp bà đứng dậy, nhưng bà ấy vẫn nằm trên sàn. Tôi quay người lại, vừa cầu xin Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) gia trì, vừa kéo bà dậy bằng cả hai tay của mình. Nhưng không ngờ rằng sau đó bà ấy lại nói: “Chẳng phải chính xe đẩy của bà đã ngáng đường tôi nên mới khiến tôi ngã xuống còn gì?”

Mọi người trên xe buýt nói với bà: “Bà tự ngã xuống. Sao bà lại có thể đổ lỗi cho người đứng trước bà được?” Tôi lập tức nhận lỗi, và nói xin lỗi vì đã không nhìn thấy bà ấy ở đằng sau tôi.

Sau đó, xe buýt dừng lại, và bà ấy vẫn ngồi trên sàn và kêu rên. Tôi hỏi xem bà ấy đã cảm thấy đỡ hơn chưa. Bà ấy nói rằng bà ấy không thể đi được nữa và muốn xuống xe để về nhà. Tôi đã ngỏ ý giúp bà ấy trở về nhà.

Sau khi chúng tôi xuống xe, bà ấy vẫn lẩm bẩm: “Nếu không vì chiếc xe đẩy của bà, thì tôi đã không bị ngã”. Vì vậy, tôi đã liên tục xin lỗi bà. Tôi hỏi bà sống ở đâu và phát hiện nhà bà ở gần đó. Vì vậy, tôi nói với bà ấy rằng tôi sẽ cùng đi với bà ấy về nhà. Bà ấy cảm ơn tôi và nói rằng bà thực sự cần sự giúp đỡ.

Khi chúng tôi đi cùng nhau, tôi đã hướng dẫn bà ấy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Chúng tôi đã cùng nhau niệm chín chữ chân ngôn. Trên đường đi, chúng tôi đã gặp một người hàng xóm của bà, cũng là một người cao tuổi, và bà ấy hỏi chuyện gì đã xảy ra. Bà ấy chỉ vào tôi và nói: “Chiếc xe đẩy của bà ấy ngáng đường tôi và khiến tôi bị ngã.”

Người hàng xóm của bà nói: “Hãy ghi lại số điện thoại của bà ấy. Sau đó, nếu bà có bị thương thì có thể tìm bà ấy. Đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

Tôi nói với bà ấy: “Bà à, nghe tôi nói một phút thôi. Trên xe buýt, bà ấy đứng sau tôi, bà ấy bị ngã vì xe buýt lăn bánh đột ngột. Sao có thể nói tôi phải chịu trách nhiệm chứ?”

Người hàng xóm đáp lại: “Nếu đúng như thế, thì đó thực sự không phải là lỗi của bà rồi”. Bản thân bà lão cũng nói rằng bà sẽ ổn, và đó không phải là chuyện gì to tát.

Khi chúng tôi đi cùng nhau, tôi đã giảng chân tướng cho bà ấy, và bà ấy rất đồng tình với những lập luận của tôi. Chúng tôi cũng nói về việc phe cánh Giang Trạch Dân đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp như thế nào, và họ đã dàn dựng vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn cũng như thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp bị cầm tù ra sao, rồi nói đến cả việc các quan chức chính phủ nhận hối lộ và dụ dỗ mại dâm như thế nào, v.v.

Cuối cùng, bà ấy sẵn sàng đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong, những tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Khi chúng tôi đến tòa nhà nơi bà sống, tôi đã đề nghị đi cùng bà lên lầu. Bà nói: “Không cần đâu. Bây giờ tôi cảm thấy ổn rồi, tôi có thể tự đi lên được. Cảm ơn bà!”

Tôi nói: “Không có gì đâu! Chính Sư phụ Lý Hồng Chí của Pháp Luân Đại Pháp đã bảo vệ bà đấy. Bà thực sự nên cảm ơn Sư phụ Lý.”

“Vậy, được rồi. Xin cảm tạ Sư phụ Lý! Thảo nào mà bà tốt bụng đến vậy. Bà chính là một học viên Pháp Luân Đại Pháp!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/10/402240.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/8/183952.html

Đăng ngày 29-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share