Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-01-2020] Tên tôi là Xuân Lai, 68 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc sống của tôi rất khác. Tôi mắc nhiều bệnh, gồm có viêm gan nặng, viêm dạ dày và suy nhược thần kinh. Tôi phải uống thuốc quanh năm. Tôi được biết đến là một kẻ lười biếng và thường xuyên đánh nhau sau khi uống rượu.

Tôi làm việc tại một nhà máy xi măng và tôi đã từng nguyền rủa cô thư ký sau khi uống rượu. Tôi cũng đánh nhau với khách hàng, với người nhà của đồng nghiệp. Khi tôi mang những thứ của nhà máy về nhà, không ai dám nói một lời nào. Ở nhà, tôi thường mất bình tĩnh và đánh vợ. Không khí trong gia đình rất căng thẳng.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 1995. Không lâu sau, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất và sức khỏe tôi được bình phục. Tôi cũng bỏ rượu, bỏ thuốc lá và cờ bạc. Tôi không còn bắt nạt người khác nữa. Tôi bắt đầu chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để đề cao tâm tính. Các quan hệ trong gia đình tôi cũng được cải thiện rất nhiều.

Tôi đã buông bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân. Tôi đóng gói tất cả các những món đồ mà tôi đã lấy của nhà máy và nó chất đầy một xe hơi. Tôi nói với người quản lý: “Đây là những thứ mà tôi đã lấy về nhà. Bây giờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt, vậy nên tôi trả lại chúng.”

Những người chứng kiến sự thay đổi của tôi đều vô cùng ấn tượng; họ nói rằng Pháp Luân Công thực sự rất tuyệt vời! Nó biến Xuân Lai trở thành một người tốt hơn! Có một câu tục ngữ Trung Hoa rằng: “Con hư biết nghĩ quý hơn vàng.” Và đây là cách mà tôi đã hoàn toàn thay đổi bản thân từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cựu Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc, Giang Trạch Dân, đã phát động chiến dịch đàn áp các học viên Đại Pháp trên toàn quốc vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Một ngày nọ, một quản lý ở công ty tôi đến nhà tôi vào giờ nghỉ trưa. Anh ấy nói với gia đình tôi: “Cảnh sát đã đến nhà máy tìm Xuân Lai một lần nữa. Xin bảo anh ấy hãy giữ an toàn!” Anh ấy còn nói: “Xuân Lai đã trở thành một người tốt sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tại sao họ lại phải săn tìm anh ấy?”

Vị quản lý này đã từng có ấn tượng rất xấu về tôi bởi vì tôi đã từng là một kẻ gây rắc rối. Nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi bắt đầu làm việc chăm chỉ và nhận những công việc bẩn thỉu mà người khác tránh, chẳng hạn như cọ rửa nhà vệ sinh. Các quản lý và đồng nghiệp của tôi đã chứng kiến sự thay đổi của tôi, do đó họ bắt đầu giúp đỡ và bảo vệ tôi.

Tháng 11 năm 2015, tôi lái xe ba bánh đưa một khách hàng đến lấy một số hàng tồn kho. Khi tôi đang quay đầu lại, tôi vô tình đâm phải một chiếc xe mới, đậu bên vệ đường. Vụ va chạm để lại một vết lõm nhỏ trên xe. Tôi hỏi những người dân ở gần đó xem đó có phải xe của họ không, nhưng họ nói không phải. Vị khách hàng lo ngại rằng tôi có thể tự gây rắc rối cho mình, do đó anh nói: “Không ai chứng kiến vụ va chạm, vậy nên anh không phải thừa nhận nó. Giờ chúng ta hãy về thôi!”

Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể tìm được người chủ chiếc xe, do đó tôi quyết định chuyển hàng hóa đi trước. Tôi quay lại sau đó nhưng vẫn không tìm được người chủ xe. Trời bắt đầu tối, do đó tôi quyết định về nhà và trở lại vào ngày hôm sau. Nhưng khi tôi quay lại vào sáng hôm sau, chiếc xe đã rời đi. Tôi quay trở lại lần nữa vào buổi chiều và vẫn không thấy chiếc xe đó. Khi tôi trở lại vào ngày thứ ba, cuối cùng tôi đã thấy chiếc xe đỗ gần đó. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm!

Lúc đó, một người bạn của tôi đi cùng tôi. Tôi nói với anh ấy: “Tôi đã đâm vào chiếc xe này, do đó tôi nên để lại một tin nhắn cho chủ xe, để bảo người chủ liên lạc với tôi về vụ va chạm.”

Bạn tôi ngạc nhiên và dường như không hiểu lý do tại sao tôi để lại giấy nhắn. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tôi đâm vào xe của ai đó và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chẳng phải tôi đã hành xử trái với yêu cầu của Đại Pháp sao?”

Tôi cho bạn xuống xe và trở lại tìm người chủ xe. Trong khi tôi đang đợi, tôi thấy hai người bước ra khỏi ngõ. Tội chào họ và hỏi liệu họ có biết người chủ xe không. “Tôi đã vô tình đâm vào chiếc xe này và không thể tìm thấy chủ xe.”

Họ nói họ sẽ gọi cho người chủ xe giùm tôi. Trong khi nói chuyện trên điện thoại, họ hỏi tôi liệu chiếc xe có bị hư hại gì không. Tôi cho họ xem vết lõm và lời nhắn của tôi. Một người đọc lời nhắn của tôi và có vẻ ngạc nhiên: “Ồ, sao tôi có thể gặp được một người tốt đến vậy chứ!”

Người chủ xe xuất hiện ngay sau đó. Tôi chào anh ấy: “Chào anh. Tôi đã vô tình đâm vào xe của anh ba ngày trước. Tôi mừng là cuối cùng cũng tìm được anh!” Sau đó tôi cho anh ấy xem tổn thất của xe, nhưng anh ấy không buồn. Cả ba người họ đều nói rằng họ đánh giá cao lòng tốt của tôi.

Tôi đáp: “Tôi là một người tốt bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Những học viên Pháp Luân Đại Pháp khác cũng sẽ làm như vậy.” Tôi đã đưa anh ấy 50 Nhân dân tệ tiền bồi thường, nhưng chủ xe không nhận.

Khi bạn tôi biết chuyện này, cậu ấy đã mắng: “Cậu có ngớ ngẩn không đấy? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta đòi cậu bồi thường 1.000 Nhân dân tệ?”

Tôi đáp: “Cậu sẽ cảm thấy như thế nào nếu ai đó đâm vào xe cậu và bỏ chạy?”

Khi các đồng nghiệp của tôi biết về việc đó, họ đều thấy ấn tượng.

Nhờ có Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở thành một người tốt hơn. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/14/398975.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/4/183497.html

Đăng ngày 10-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share