Bài của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1995, và trở thành giáo viên năm 2000. Dù là một giáo viên mới, tôi đã là giáo viên chủ nhiệm tại một trường trung học, với khoảng 50 học sinh trong lớp tôi chủ nhiệm. Một vài ngày sau khi tôi bắt đầu công việc, một giáo viên chủ nhiệm khác đã gợi ý tôi “thu tiền sách vở của lớp”. Sau khi tiền đã được thu, tôi hỏi cô ấy “Chúng ta phải nộp tiền này cho ai?”, cô ấy trả lời “Tiền đó để chi dùng cho lớp học của cô”. “Thế còn tiền thừa thì sao?”. Cô ấy nói rằng tôi có thể giữ phần tiền thừa. Tôi là một học viên Đại Pháp, sao tôi có thể làm một việc như vậy cơ chứ? Tôi kể chuyện này với mẹ tôi, bà cũng là một học viên. Chúng tôi quyết định là sẽ bí mật giữ số tiền lại. Khi lớp tốt nghiệp, tôi gọi từng học sinh lên và gửi lại chúng tiền, đồng thời nói với chúng sự thật về Pháp Luân Công. Sau đó, tôi có gặp mẹ một học sinh trên một chuyến tàu, bà cũng là một giáo viên. Bà nói với tôi “Con tôi đã kể với tôi về những gì cô đã làm, điều đó thật không thể tin được. Con tôi rất kính trọng cô đấy

Bây giờ, với lớp của mình, thay vì giữ tiền thừa lại sau khi mua dụng cụ học tập, sau mỗi bài kiểm tra, tôi tặng phần thưởng nhằm khuyến khích những học sinh đạt điểm cao hoặc có tiến bộ trong điểm số. Thỉnh thoảng tôi tặng quà cho cả lớp. Bằng cách này, tôi đã khích lệ các học sinh bằng cả lời nói và hành động. Tôi hiểu sâu sắc rằng để trở thành một người tốt, một người cần có một số chiến lược và cả sự tận tâm chuyên cần.

Trong suốt chín năm qua, tôi đã dạy rất nhiều lớp, nhưng tôi chỉ dạy có một lớp nâng cao. Lúc đó, tôi có rất nhiều bất ổn trong tâm, và quản lý nhà trường không hoàn toàn tin tưởng tôi. Họ chỉ để tôi dạy các lớp cơ sở. Qua thời gian, tôi nhận ra rằng tôi nên gặp gỡ với nhiều học sinh hơn, vì tôi cần giảng rõ sự thật cho tất cả chúng. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, tôi cũng cố gắng để cứu độ chúng mỗi khi gặp mặt; như vậy họ hàng và bạn bè chúng cũng có thể được cứu độ theo. Với những học sinh mà tôi không thể tình cờ gặp, tôi tìm gặp chúng tại nhà.

Rất nhiều bạn học của tôi đã kết hôn, nhưng tôi không đi dự đám cưới được, do đó đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công cho họ. Sau này, khi họ đều trở thành giáo viên, tôi đã gặp họ tại nơi làm việc, một vài người thì đang tập thể dục một mình tại sân trường, vài người thì đang theo dõi các học sinh tập. Đó đều là những cơ hội rất tốt để tôi giảng rõ sự thật cho họ một mình. Mỗi dịp như vậy đều diễn ra có vẻ rất tự nhiên và tình cờ. Đúng vậy, chúng sinh đều đang lo lắng và chờ đợi được cứu độ. Sư phụ đã sắp đặt mọi thứ, Người chỉ đang chờ đợi chúng ta hoàn thành nốt những phần việc của chúng ta.

Bây giờ, mỗi khi các đồng nghiệp kết hôn, sinh con, ốm đau, hay có những vấn đề cá nhân – bất kỳ điều gì có thể đưa đến một cuộc thăm viếng thân tình – hoặc mỗi khi tôi được người khác nhờ giúp đỡ, tôi thấy những cuộc gặp mặt như vậy là một cơ hội để mọi người biết được sự thật. Họ đều có thể tiếp nhận những gì mà tôi nói. Tôi cũng bảo họ nói lại với gia đình về những điều tốt đẹp và làm thế nào để họ được an toàn, và họ đồng ý với tôi.

Làm gia sư cũng là một cơ hội tốt để giảng rõ sự thật. Các học sinh mà tôi dạy kèm đều có thể có cha mẹ là những giám đốc nhà máy, nhân viên cảnh sát hay những chủ doanh nghiệp, v..v… Tôi nhớ có một học sinh mà tôi dạy kèm như thế. Trong những giờ nghỉ giải lao, tôi kể với cô bé về những câu chuyện, các tài liệu trên trang web Chánh Kiến, và trích dẫn những câu truyện cổ. Cô bé được khai trí và luôn trông đợi mỗi khi đến giờ nghỉ, và dần dần hiểu rõ hơn về những đạo lý của con người. Tuy nhiên, cô bé lại không muốn nghe khi tôi cố gắng giảng rõ sự thật và thúc giục cô thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ. Đó là nhân duyên tiền định để chúng tôi gặp nhau trong đời này, do đó tôi không thể bỏ cô bé ở lại. Tôi đã cho cô xem đĩa Thần Vận và các DVDs giảng rõ sự thật. Mẹ tôi và tôi cũng đã đến nhà cô để giảng chân tướng. Kết quả là, mẹ cô bé – vốn là một nữ cảnh sát, bố cô – một giám đốc nhà máy, và cô con gái đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Là một đệ tử Đại Pháp, chúng ta cần làm tốt ba việc. Chọn lựa nghề giáo đã cho phép tôi gặp gỡ rất nhiều chúng sinh. Tôi hiểu sâu sắc trách nhiệm của chúng ta và rằng chúng ta phải nhanh chóng liên lạc và cứu độ chúng sinh. Là một đệ tử Đại Pháp và là một giáo viên, tôi nhận thấy mình thật vinh dự. Tôi thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng mình.

Trên đây là một vài hiểu biết của bản thân tôi. Tôi biết rằng, với sự dẫn dắt của Sư Phụ cùng với chính niệm, tôi sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa để hoàn thiện bản thân. Con cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu của tôi!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/2/217419.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/9/114533.html
Đăng ngày 21-2-2010. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share