Bài viết của một học viên ở Phúc Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2009] Một đệ tử Đại Pháp cao tuổi đã kể cho tôi một câu chuyện về những cố gắng giảng rõ sự thật của ông một vài ngày trước đây.

Hôm đó, người học viên cao tuổi này ra ngoài luyện công buổi sáng, phát chính niệm, và học Pháp như thường lệ. Sau bữa sáng, ông quyết định đi ra ngoài để giúp giải cứu một nữ học viên đã bị giam giữ mới đây. Ông mang theo vé xe buýt và những tài liệu giảng rõ sự thật. Ông biết rằng người cha của bạn nữ đồng tu không muốn nghe sự thật và vẫn còn những tư tưởng xuẩn ngốc vì ông ta sợ Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhiều người khác ở đó cũng bị lời dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Bởi vậy, người học viên cao tuổi đã dự định làm sáng tỏ sự thật cho bố của người học viên bị giam giữ, và đi cùng với gia đình cô để yêu cầu thả cô ra.

Khi ông lên xe buýt, người lái xe bảo ông trả tiền vé. Vị học viên cao tuổi mỉm cười và nói với người lái xe: “ Tôi có thẻ xe buýt.” Người lái xe mỉm cười và hỏi: “Bác ngoài 70 tuổi chưa?” Người học viên trả lời: “Tôi gần 90 rồi.” Tất cả hành khách đều quay lại nhìn ông. Người học viên nói với mọi người rằng ông tập Pháp Luân Công, và họ đều tò mò. Người học viên nói với họ rằng trước khi tập luyện Pháp Luân Công, ông có đủ loại bệnh tật và thường phải nằm trên giường. Bây giờ, tất cả những bệnh tật của ông đều khỏi hết và ông rất khoẻ mạnh từ khi tập Pháp Luân Công. Ông cũng nói với họ rằng Sư Phụ của Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu mỗi học viên phải là một người tốt và cơ thể của họ sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.

Khi người học viên cao tuổi nói, một hành khách đã hỏi: “Chẳng phải chính phủ đang cấm tập Pháp Luân Công sao?” Người học viên đáp: “vâng, nếu một môn khí công tốt như thế này mà không được phép, thì việc làm một người tốt và làm việc tốt cũng sẽ bị cấm sao?” Một hành khách khác bình luận: “Tôi không hiểu tại sao chính phủ không cho phép các bác tập luyện. Nếu nó tốt, thì cứ tập nó.” Người học viên cao tuổi mỉm cười với những người đã hiểu.

Khi người học viên cao tuổi đến nhà của bố của người nữ học viên, ông đã bấm chuông nhưng không ai tới mở cửa. Có vẻ như không có ai ở nhà. Ông nghĩ là ông không nên lãng phí chuyến đi này, nên ông đi đến nhà cả người học viên bị giam giữ. Cũng không có ai ở đó nên ông đã quyết định làm sáng tỏ sự thật cho những người hàng xóm của người học viên. Ông đi và nhìn thấy một phụ nữ trung tuổi đang ngồi trên một ghế đá. Ông đi lại và hỏi: “Cách đây không lâu, cố một nữ học viên Pháp Luân Công ở đây đã bị cảnh sát giam giữ…” Người phụ nữ đã ra hiệu rằng cô ta biết về nó. Người học viên cao tuổi nói: “Cảnh sát đã bắt một người tốt như vậy và lấy đi những vật dụng cá nhân từ nhà cô ấy.” Người phụ nữ ngạc nhiên và nói ông không nên nói to như thế. Người học viên cao tuổi bảo cô không phải sợ và rằng một người tốt không phải sợ những kẻ xấu.

Khi ông rời đi, ông đã nhìn thấy văn phòng uỷ ban cộng đồng. Ông đã đi vào để làm sáng tỏ sự thật cho những người ở đó. Ông nói chuyện với người phụ trách. Ông đã nói với người đó rằng Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt và nó có lợi cho xã hội. Người phụ trách có vẻ hiểu được. Khi người học viên cao tuổi rời khỏi văn phòng, ông đã để lại một số tài liệu làm sáng tỏ sự thật trong hòm thư và tạp chí của họ.

Ông đã nhìn thấy một đồn cảnh sát ở phía đối diện con phố sau khi rời khỏi văn phòng uỷ ban cộng đồng và đã đi tới đó để làm sáng tỏ sự thật cho những sĩ quan cảnh sát. Một cảnh sát viên đã chào hỏi ông. Người học viên cao tuổi hỏi họ có biết người bạn tốt của ông mà đã bị bắt bởi cảnh sát không. Cảnh sát viên nói với ông bất kể ai bị bắt sẽ được ghi lại trong danh sách của sở cảnh sát. Anh ta đã kiểm tra nhưng không thể tìm thấy thông tin về sự bắt giữ cô ấy. Cảnh sát viên đã hỏi liệu ông có nhờ nhầm không vì không có thông tin ghi lại. Anh ta hỏi lí do mà bạn của ông bị bắt giữ. Người học viên cao tuổi nói với anh ta rằng cô ấy là một học viên Pháp Luân Công và cô ấy đã bị bắt bởi cảnh sát. Ông tiếp tục nói rằng tập luyện Pháp Luân Công là để trở thành một người tốt, nhưng một người tốt như thế lại bị bắt. Ông đã hỏi: “Ai có thể hiểu được luật pháp như vậy?” Cảnh sát viên không nói được gì.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, người học viên cao tuổi đã đi đến công ty mà người học viên bị giam giữ làm việc. Ông đã làm sáng tỏ sự thật với một người ở đó. Ông hỏi người đó: “Có ai hỏi lý do tại sao cảnh sát bắt cô ấy không?” Người đó trả lời rằng không ai dám hỏi và họ không biết phải làm gì nếu họ hỏi và cũng bị bắt. ĐCSTQ thật là xấu xa. Một công dân bình thường thậm trí không có những quyền cơ bản của con người.

Người học viên cao tuổi sau đó đã quay trở lại tìm bố của người học viên bị giam giữ, nhưng bố cô vẫn không ở đó. Người học viên cao tuổi đã chờ ông ấy ở cổng làng. Cuối cùng bố cô đã xuất hiện sau hai tiếng. Bố cô không muốn sự giúp đỡ của người học viên cao tuổi. Hơn nữa, ông ấy nói rằng việc bắt giữ của con gái ông không có gì liên quan tới ông ấy và ông ấy nên để tâm vào việc riêng của ông. Người bố nói rằng vợ và con gái ông thường ra ngoài làm sáng tỏ sự thật, điều này không được chính quyền cho phép, nên đương nhiên họ sẽ bị bắt.

Người học viên cao tuổi đã hỏi người bố: “Làm sao mà ông có thể ngu ngốc như vậy? Họ đã bị giam giữ trái phép, làm sao ông có thể trách những thành viên gia đình ông? Việc đàn áp Pháp Luân Công của ĐCSTQ bản thân nó là bất hợp pháp, nhưng ĐCSTQ không cho phép người ta nói ra. Đó là loại pháp luật gì vậy? Những thành viên gia đình ông đi ra ngoài để đứng lên bảo vệ đức tin của họ. Việc bảo vệ đức tin có gì không đúng sao? Chẳng phải luật pháp quy định rằng công dân có tự do tín ngưỡng và ngôn luận sao?” Tuy nhiên, lời khuyên của người học viên cao tuổi không thức tỉnh được người bố. Thấy người bố ngốc nghếch, người học viên cao tuổi cảm thấy thật nặng nề.

Buổi chiều người học viên cao tuổi đã rời khỏi ngôi làng để về nhà. Ông bắt taxi và làm sáng tỏ sự thật cho người lái xe. Người lái xe đã hiểu ra và vui vẻ đồng ý thoái những tổ chức của ĐCSTQ.

Khi người học viên cao tuổi về đến nhà, là 5 giờ chiều Vợ ông đã đợi ông từ lâu. Mặc dù mệt, nhưng ông đã có một chuyến đi thành công. Đối với người học viên cao tuổi này, đây chỉ là một ngày bình thường.

Tôi được may mắn đi cùng người học viên cao tuổi này để làm sáng tỏ sự thật cho một thẩm phán trong một toàn án địa phương. Ông đã nói về việc lần đầu tiên ông tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện như thế nào khi ông gần 80 tuổi, nhưng mặc dù tuổi của ông, ông vẫn bị bắt giữ và bị phạt 5 000 nhân dân tệ. Ông đã khóc khi nói về việc Sư Phụ của Đại Pháp đã ban cho ông và vợ ông một mạng sống thứ hai như thế nào. Vị thẩm phán đã cảm động và gật đầu.

Trên con đường chứng thực Pháp, người học viên cao tuổi cảm thấy sâu sắc rằng thời gian sẽ không đợi bất kỳ ai. Vẫn còn nhiều chúng sinh đang cần được cứu, và trách nhiệm cứu người vẫn còn rất nặng. Điều mà người học viên cao tuổi muốn là hoàn thành lời hứa tiền sử của ông, và để xứng đáng với danh hiệu đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thời Chính Pháp.

Ngày bài viết: 22/12/2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/23/214905.html.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/3/113572.html
Đăng ngày 15-1-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share