Bài viết của một học viên từ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-1-2010] Vào tháng 7 Năm 2009, cảnh sát địa phương đã bắt giữ chị gái tôi một cách bất hợp pháp bởi vì chị ấy tập Pháp Luân Công. Tôi biết rằng, là học viên, chúng tôi phải có trách nhiệm và khả năng giải cứu chị ấy.

Một ngày sau khi chị tôi bị bắt, tôi đã dành cả ngày để phát chính niệm và rồi nghĩ ra một kế hoạch để giải cứu chị ấy. Trong quá trình giải cứu chị, tôi phải chắc chắn làm theo Pháp và hướng nội bất cứ lúc nào, và tôi xem điều này như là một khảo nghiệm cho bản thân. Sau bốn tháng nỗ lực cùng với sự giúp đỡ của các học viên, chị tôi đã có thể trở về nhà.

Tôi muốn chia sẻ về việc tôi đã hướng nội và chính lại bản thân mình chiểu theo Pháp như thế nào.

Tu luyện trong khi giải cứu các đồng tu

Tôi tin rằng chúng ta cần áp dụng những gì chúng ta học. Mặc dù tôi không thể thấy được những gì xảy ra ở các không gian khác nhưng tôi tin những gì Sư Phụ giảng về các học viên có năng lực phi thường

Mỗi ngày, trong tâm trí tôi, tôi bảo chị tăng cuờng chính niệm và khuyến khích chị ấy bằng cách nói với chị: “Chị là học viên, không ai có thể làm hại chị được. Hãy làm theo Pháp trong bất kỳ hoàn cảnh nào và xứng đáng với danh hiệu Đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Chị phải kiên định lên, chị biết rằng chị có năng lực phi thường” Sau khi tôi đã giúp chị ấy nhận ra các chấp trước của mình và bảo chị không được dao động bởi tình cảm. Hơn nữa tôi bảo chị đừng bao giờ hợp tác với tà ác trong bất kỳ tình huống nào.

Khi tôi phát chính niệm, tôi thêm vào những ý niệm sau đây: (1) Loại trừ hết thảy tà ác xung quanh, tiêu trừ quỷ dâm dục, tình cảm, dục vọng, và tà linh cộng sản. (2) Loại trừ hết thảy hắc thủ, lạn quỷ mà đã bức hại các học viên và kiểm soát nhân viên của Phòng 610 tại các địa điểm cụ thể.

Trong quá trình giải cứu chị, tôi đã thấy nhiều chấp trước và khái niệm con người. Lúc đầu, tôi thấy sợ hãi, oán giận, tình cảm về gia đình, và đổ lỗi cho chị tôi không làm tốt và gây ra vấn đề. Tôi tiếp tục suy nghĩ về những khó khăn liên quan đến nỗ lực giải cứu và nguy hiểm có thể trực tiếp đến với tôi. Tôi cũng lo lắng về việc cần có nhiều tiền hơn, và lo lắng về sự an toàn của chị và nguy cơ chị có thể chết.

Có một khoảng thời gian, tôi đã tật đố với các học viên địa phương khác mà đã có thể nhận được sự giúp đỡ từ các đồng tu, các thành viên gia đình và luật sư trong nỗ lực giải cứu, trong khi tôi cảm thấy đơn độc và bất lực.

Sau một thời gian, tôi thấy không có kết quả tích cực và trở nên lo lắng với nhiều suy nghĩ tiêu cực nổi lên, tôi cũng lo lắng về chị tôi có khả năng bị kết án và không chịu đựng nó. Tất cả những suy nghĩ tiêu cực cố gắng lấn áp tôi và đẩy tôi ra khỏi Pháp, tôi cũng đã có suy nghĩ: “Nếu chị tôi có thể ra được, thì đưa một ít tiền cũng tốt”. Suy nghĩ này đã dẫn đến chồng cũ của chị yêu cầu tôi đưa anh một số tiền. Nhận ra được vấn đề này, tôi bảo với anh ấy: “Các học viên không thể sử dụng tiền để nhượng bộ những người xấu ác”. Tôi cuối cùng vẫn đưa cho anh ta 2.000 nhân dân tệ để khuyến khích tham gia việc giải cứu với tôi. Trong khi giải thích về Pháp cho anh ta, tôi nhận ra rằng sự tu luyện của mình thiệu sự chín chắn.

Khi chị tôi bị bắt, tất cả các thành viên gia đình đã đổ lỗi và đẩy trách nhiệm cho tôi. Suốt cả ngày, tôi cảm thấy áp lực rất lớn

Thông qua việc học Pháp và hướng nội, tôi nhận thấy tất cả các chấp trước và khái niệm con người bắt nguồn từ ý định ích kỷ, chấp trước đến “cái tôi đầu tiên”. Tôi đã nhận ra rằng sự ích kỷ là một phần của vũ trụ cũ và không thể là phần của vũ trụ mới vốn đặc tính bởi “Chân – Thiện – Nhẫn”. Do vậy, nó phải bị tiêu diệt.
Với sự hiểu biết sâu hơn về Pháp, tôi đã coi nỗ lực giải cứu như là một cách để thăng tiến trong tu luyện. Tôi dùng Pháp để chính lại suy nghĩ và hành động của mình, và không chấp trước về được, mất hay kết quả của những nỗ lực của tôi.

Cứu độ chúng sinh trong khi giải cứu các đồng tu

Cuộc bức hại các học viên cho chúng tôi cơ hội để giải thích sự thật về Pháp Luân Công đến tất cả nhân viên Phòng 610, tòa án, văn phòng công tố viên…

Lần đầu tiên tôi đã đi cùng với một đồng tu đến cục an ninh quốc gia để yêu cầu thả các đồng tu, đó là một môi trường khá căng thẳng. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn giữ bình tĩnh và nói chuyện một cách hợp lý và chân thành. Sau khi trở về nhà, tôi đã viết một lá thư để tiếp tục làm rõ sự thật rõ hơn như thể là viết cho bạn bè tôi.

Khi tôi đến thăm chị gái ở trại tập trung, tôi đã sử dụng nó như là một cơ hội để giải thích sự thật về Pháp Luân Công đến tất cả mọi người mà tôi đã gặp và khuyên họ thoái Đảng, đoàn và đội. Hầu hết mọi người đều thoái. Thậm chí một số nguời đã lấy tài liệu giảng chân tướng của chúng tôi để đưa cho những người khác.

Trong quá khứ, tôi không biết làm thế nào để tham gia vào nỗ lực giải cứu các học viên và chỉ không làm đuợc nhiều việc để giúp đỡ. Thông qua việc giải cứu chị tôi, tôi đã học được rất nhiều nguyên lý và đã chứng kiến sự huyền diệu và thiêng liêng của Đại Pháp. Tôi tin rằng nỗ lực giải cứu có thành công hay không phụ thuộc vào việc chúng ta làm tốt như thế nào và việc chúng ta có thể chiểu bản thân theo Pháp tới mức độ nào. Các khái niệm con người như tính tự tư, lười biếng, bất lực, sốt ruột, giận dữ, sự thù hận đuợc nuôi duỡng hay cảm giác nản chí là đặc biệt có hại đến nỗ lực giải cứu. Mang bất kỳ cảm giác tiêu cực nào sẽ thì sẽ không chỉ dẫn đến thất bại mà còn có thể kéo dài thời gian bị giam giữ của các đồng tu. Nó cũng sẽ có tác động tiêu cực đến việc cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/11/216077.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/26/114142.html
Đăng ngày 28-1-2010; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share