Bài viết của một học viên Pháp Luân Công người Hoa tại Đức
[MINH HUỆ 29-8-2018] Ngày 5 tháng 5, tôi đã tham gia sự kiện Ngày thông tin Pháp Luân Công tại Trier, Đức nhằm kêu gọi sự chú ý đến cuộc bức hại Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Nhiều học viên đã đến Trier để tham gia vào sự kiện quy mô lớn này.
Trước chuyến đi, tôi tự nhắc nhở mình rằng điều tối quan trọng là phối hợp vô điều kiện với các điều phối viên, bảo trì tâm thái tích cực và đề cao tâm tính nếu có xung đột phát sinh.
Khi chúng tôi ra khỏi ga tàu ở Trier, chồng tôi (không là học viên Pháp Luân Công) đi thăm thú thành phố, còn tôi đi thẳng đến nơi tổ chức sự kiện. Một học viên người Đức (tôi sẽ gọi là học viên A), có đeo phù hiệu “điều phối viên” đón tôi và vài học viên khác và bảo chúng tôi đi đến một địa điểm khác.
Tôi có chút không hài lòng khi phải thay đổi kế hoạch bởi vì chồng tôi và tôi đã hẹn sẽ gặp nhau tại địa điểm được thông báo ban đầu vào cuối ngày. Tôi giải thích tình huống của mình với học viên A. Cô ấy đáp: “Chị phải nghe theo điều phối khi tham gia những sự kiện như thế này.”
Tôi nghĩ về những rắc rối có thể phát sinh khi thay đổi địa điểm gặp với chồng ở một thành phố mà ông ấy không quen đường đi nước bước. Ga xe lửa có một công trình xây dựng và chúng tôi phải tìm ga tạm, điều này đã khá phức tạp cho chuyến đi của chúng tôi rồi. Tôi cũng lo không thể tìm thấy chồng tôi ở thành phố đông đúc này và sẽ trễ tàu. Khi tôi sắp sửa giải thích những khó khăn của mình với học viên A, tôi nghe thấy tiếng cô ấy đang lặp lại đúng những gì cố ấy đã nói với tôi với một học viên khác: “Chị phải nghe theo điều phối khi tham gia những sự kiện như thế này, một cách vô điều kiện.”
Tôi từ bỏ ý định giải thích với học viên A và quyết định đi đến địa điểm mà cô ấy bảo tôi. Tôi dự định sẽ sớm quay lại đây để gặp chồng tôi và mọi việc sẽ ổn.
Vì tôi có thể nói được tiếng Đức, học viên A đã phân công tôi và vài học viên vào cùng nhóm, và đề nghị tôi làm nhóm trưởng. Cô ấy bảo tôi những gì cần làm, đưa cho tôi một tấm bản đồ, một bảng ký tên thỉnh nguyện, hai tấm băng rôn để giương lên. Cô ấy thúc giục tôi nhanh chóng vào vị trí và tìm học viên B, người sẽ hướng dẫn chi tiết hơn cho chúng tôi. Cô ấy liên tục bảo chúng tôi hãy khẩn trương và dường như rằng chỉ có chúng tôi đến địa điểm đó.
Tôi rất lo lắng và sẵn sàng đi. Tôi đảo mắt chung quanh để tìm nhóm của mình, nhưng tất cả họ đều đã đi mất. Năm học viên trong nhóm tôi không thấy đâu cả. Tôi không thể một mình mang tất cả đồ đạc. Tôi lặng người đi.
Dự định ban đầu của tôi chỉ đơn giản là nghe theo hướng dẫn của người điều phối, nhưng giờ tôi trở thành một người điều phối. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải nhanh chóng đến vị trí, nên tôi cố gắng tìm cách xoay sở.
Tôi nhìn thấy học viên A lần nữa, và nhờ cô ấy giúp đỡ. Cô ấy vội vã nói rằng cô ấy không thể giúp tôi được. Thế là tôi chỉ có một mình. Tôi đặt băng rôn xuống chỗ an toàn, và bắt đầu tìm kiếm người trợ giúp. Tôi không nghĩ rằng mọi thứ sẽ khó khăn vì có khá nhiều học viên cũng vừa đến; tuy nhiên, tôi không thể tìm được ai rảnh rang để nhờ.
Thời gian quý báu trôi qua, tôi phải thanh lý những suy nghĩ miên man trong đầu.
Tôi thấy học viên C, là người tôi quen, và mời cô ấy tham gia với tôi, nhưng cô ấy từ chối. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi chưa diễn tả rõ ràng tình trạng của mình, nên tôi đã giải thích lần nữa. Cô ấy ngắt lời tôi, và bực dọc nói: “Hãy để tôi làm việc của tôi. Sao chị cứ luôn luôn ra lệnh cho tôi vậy?”
Thái độ của học viên A và gương mặt tức giận của học viên C cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Những ý nghĩ bất hảo nổi lên, và tôi phải bảo trì chính niệm để thanh lý chúng. Tôi liên tục tự nhắc nhở chính mình: Mình ở đây không phải để phàn nàn; mình đến đây là để cứu người và chứng thực Pháp.
Kỳ thực, học viên C có lý do để tức giận tôi. Vài năm trước, cô ấy gặp quan nghiệp bệnh kéo dài vài năm. Cô ấy hỏi ý tôi cần phải làm gì. Tôi đề nghị cô ấy tăng cường học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Cô ấy nói rằng cô ấy đã làm tất cả những việc này nhưng tình trạng không tốt hơn lên. Cô ấy bắt đầu lo lắng rằng Sư phụ đã bỏ rơi cô ấy. Tôi nói rằng cô ấy không nên nghĩ như vậy vì nó không phù hợp với Pháp. Tình trạng cô ấy sau đó trở nên tệ hơn.
Tôi càng cố gắng giúp cô ấy, cô ấy càng đẩy tôi ra xa. Một đồng tu nói rằng tôi nên tu khẩu. Trước đây tôi chắc hẳn đã nói điều gì đó không đúng với học viên C nên hôm nay cô ấy mới tức giận như vậy.
Sau tất cả, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa vì tôi đã đi một chuyến khá xa mới tới được đây. Tôi quyết định nhờ học viên A lần nữa, và sẽ không chú ý đến ngữ điệu khó nghe của cô ấy. Cô ấy đã đồng ý giúp tôi hơn cả mong đợi.
Học viên A nhờ từng học viên đi ngang qua giúp đỡ, nhưng không hiệu quả. Nhận thấy khó mà tìm được sự giúp đỡ, tôi xác định phải đi đến vị trí đó.
Học viên B, người chịu trách nhiệm lên kế hoạch hoạt động bất ngờ xuất hiện. Cô ấy giải thích rõ những gì chúng tôi sẽ làm trong ngày hôm đó. Để cho người dân thành phố và nhiều khách du lịch có cơ hội nghe chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, các điều phối viên đã thiết kế những tuyến đường nhất định mà chúng tôi sẽ tới và dự định rằng các học viên sẽ luân phiên phụ trách những khu vực được xác định từ đầu.
Mỗi con phố trong trung tâm thành phố đều có lịch trình cho các học viên ở đó để phát tờ rơi và nói chuyện với những người đi ngang qua. Mỗi phiên kéo dài hai giờ. Vị trí tôi được phân công ngay trên phố và phiên của chúng tôi bắt đầu sau giờ ăn trưa.
Học viên A cuối cùng cũng tìm được một học viên người Bulgary tới giúp tôi. Cô ấy dự định luyện công trước và bảo tôi trông cho cô ấy khi thời gian nhận phiên của chúng tôi bắt đầu. Tôi cũng sắp sửa luyện công.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, tôi không thể nhớ lại được học viên người Bulgary trông như thế nào – với tôi tất cả những người phương Tây đều trông như nhau! Để an toàn và tiết kiệm thời gian sau đó, tôi nhờ học viên A chỉ cho tôi học viên Bulgary. Tôi xác nhận lại thời gian và địa điểm gặp cô ấy. Từ sự việc này, tôi thấy được chỗ thiếu sót của mình là không chú ý đến tiểu tiết.
Có thêm hai học viên ngoài học viên người Bulgaria đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi thực hiện công việc của mình như giăng biểu ngữ, phát tờ rơi và xin chữ ký thỉnh nguyện.
Có một học viên trong nhóm chúng tôi mải mê nhìn vào điện thoại của anh ấy. Tôi định nhắc anh ấy nhưng chợt nhớ lại kinh nghiệm với học viên C đã làm cô ấy nổi giận, nên tôi quyết định im lặng. Lần kế tiếp nhìn thấy anh ấy, anh ấy đang mang tấm bảng thông tin trên vai một cách cẩu thả, còn điện thoại thì sát trên đầu. Không ai đọc được chữ trên tấm bảng. Anh ấy không những giảng chân tướng không hiệu quả, mà còn làm xấu hình ảnh Đại Pháp. Không ngần ngại, tôi lịch sự chỉ ra rằng hành vi của anh ấy là không phù hợp. Anh ấy xin lỗi và nói rằng anh ấy cảm ơn vì lời nhắc nhở.
Nỗi lo lắng về việc tìm gặp chồng tôi cũng được giải quyết. Khi ông ấy kết thúc chuyến thăm thành phố, ông ấy đã tìm được tôi khi tôi đang luyện công. Ông ấy ở lại với tôi đến cuối ngày.
Chồng tôi đọc những tờ thông tin của chúng tôi và nhận xét: “Tờ rơi này viết rất tốt và rất thuyết phục; chỉ những ai không có lí trí mới không tin những gì em nói với họ.”
Cuối ngày, tôi gặp lại những học viên đã bỏ tôi đi lúc sáng sớm. Tôi không nói với họ về những rắc rối mà họ đã để lại cho tôi để tôi phải vượt qua. Họ cảm thấy có lỗi và xin lỗi tôi: “Tiếng Đức của tôi không tốt,” “Tôi muốn giảng chân tướng cho khách du lịch Trung Quốc, ” hoặc “Tôi phải gặp đồng tu thành phố của tôi.”
Mọi việc đều là hảo sự. Có lẽ những rắc rối này là khảo nghiệm xem tôi có trở nên tiêu cực hay không, khi mà tôi còn chưa tham gia vào những hoạt động trong ngày hôm đó.
Trên đường về nhà, tôi nhận ra rằng : Thời gian mà tôi sửa soạn và di chuyển còn nhiều hơn thời gian tôi tham gia sự kiện. Tôi vui mừng vì nhiều người đã có cơ hội biết sự thật về Pháp Luân Công. Tâm tính tôi cũng được đề cao qua sự kiện này. Trước khi đến tham gia hoạt động, tôi luôn tự nhủ sẽ phối hợp với người điều phối và giữ tâm thái lạc quan. Hôm nay quyết tâm của tôi đã được khảo nghiệm, nhưng tôi đã thanh lý bất kỳ những ý niệm tiêu cực nào ngay khi nó vừa xuất hiện và đặt việc cứu người làm ưu tiên. Và Sư phụ đã an bài cho tôi một ngày thuận lợi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/29/373053.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/28/172632.html
Đăng ngày 22-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.