Bài viết của Kim Viên từ tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-12-2017] Gia đình tôi ba người bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 2011. Nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ và gia trì, chúng tôi đã tu luyện được bảy năm.

Trong hai năm qua, tôi nhiều lần đắm chìm trong cái tình với chồng mình và gần như không thể thoát ra được. Nó rất đau khổ. Nhưng cuối cùng tôi đã vượt qua được nhờ tín tâm kiên định vào Sư phụ và Pháp. Những chia sẻ dưới đây của tôi hy vọng sẽ giúp ích cho các bạn đồng tu đang bị mắc kẹt trong cái tình.

Bẫy tình

Tháng 5 năm 1992, một vài ngày sau khi kết hôn, tôi đã mơ thấy nhân duyên kiếp trước với chồng mình. Nó giống như một bộ phim. Anh ấy có nhiều vợ và tôi là người trẻ nhất. Sau đó tôi bỏ đi, khiến anh ấy rất đau khổ, và tôi tin nhân duyên đó đã dẫn đến cuộc hôn nhân của chúng tôi trong kiếp này.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra Sư phụ đã điểm hóa cho mình, vì Ngài thấy tôi yêu chồng quá mãnh liệt. Tôi đã phải chịu khổ hai năm để loại bỏ cái tình này.

Đầu tháng 10 năm 2017, tôi bắt đầu nghi ngờ chồng mình ngoại tình. Lời nói và hành động của anh ấy dường như có vấn đề, đặc biệt là khi anh cài mật khẩu để khóa điện thoại di động.

Tôi thường khuyên nhủ anh ấy vấn đề sắc dục từ góc độ các Pháp lý. Sắc dục là công cụ được cựu thế lực sử dụng để hủy hoại các đệ tử Đại Pháp, và tôi đã chỉ ra những hậu quả nghiêm trọng xảy đến với các học viên trong khu vực của chúng tôi khi không vứt bỏ tâm sắc dục.

Tôi biết mình đã sai. Tôi cũng biết lúc đó cảm giác bị tổn thương đang bám lấy mình. Tôi phải hướng nội, nhưng không thể tìm ra cách thoát khỏi cái bẫy này. Vì vậy, tôi dành thêm nỗ lực để vứt bỏ cái tình này. Mỗi ngày, tôi phát chính niệm nhiều hơn để loại bỏ chấp trước vào tình đã tích tụ qua nhiều đời với chồng và con gái.

Khi tôi ở nhà một mình vào kỳ nghỉ lễ Quốc khánh tháng 10, tôi cảm thấy rất thống khổ: cực kỳ cô độc, sợ hãi, sợ chết, xấu hổ và trầm cảm. Tất cả như đè lên ngực tôi, khiến tôi khó thở.

Khi tôi ở nhà một mình, tất cả những chấp trước vào tình nổi lên và khiến tôi phát khóc. Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như thế; có vẻ như tôi muốn giải tỏa tất cả nỗi buồn bực và bất bình trong cuộc đời này.

Sau khi khóc một hồi, tôi chợt nghĩ: “Mình sẽ lìa xa người yêu đã đời đời kiếp kiếp ở bên mình. Cảm tạ con gái đời đời kiếp kiếp đã làm bạn.” Tôi bị sốc bởi niệm này và tự hỏi: “Ai muốn lìa xa họ mãi mãi?“

Chúng ta là đệ tử Đại Pháp được Sư phụ bảo hộ. Sao chúng ta có thể ly biệt các thành viên trong gia đình mình chỉ vì một ý thích? Tôi chợt thức tỉnh – người đang khóc không phải là mình. Nó cảm thấy sợ chết, vì vậy nó đang giãy giụa để được sống.

Tôi nén nước mặt và phủ nhận giả ngã đã tạo ra những cảm xúc này. Chúng ta là đệ tử của Sư phụ; chúng ta chỉ đi trên con đường được Sư phụ an bài. Tất cả mọi an bài khác đều không được tính.

Khi tâm ở trong Pháp, tôi rất lý trí và liên tục hướng nội để loại bỏ chấp trước này. Nhưng khi bị mắc kẹt trong những quan niệm của con người, tôi lại hồ đồ, lời nói ra sắc lạnh châm chọc. Tôi thậm chí không bằng một người thường trong suốt hai tháng. Cảm xúc tiêu cực này khiến tim tôi đau nhói.

Tôi liên tục phủ nhận, bài xích nó nhưng lại một lần nữa bị tình làm tổn thương. Trạng thái này ảnh hưởng đến việc học Pháp và giảng chân tướng của tôi. Một ngày khi đang ngồi đả tọa, tôi thấy một con sư tử buồn bã, ỉu xìu ngồi trước mặt mình; nó ngơ ngác nhìn tôi, cho đến khi bị dẫn đi. Tôi nghĩ: “Điều này có nghĩa là gì?”

Sư Phụ đã giảng:

“Tu luyện Phật Pháp yêu cầu chư vị dũng mãnh tinh tấn.” (Chuyển Pháp Luân)

Theo thể ngộ của tôi, dường như Sư phụ đã điểm hóa rằng tôi không nên buông lơi tu luyện; thay vào đó, tôi nên cố gắng dũng mãnh tinh tấn, như một mãnh sư thực thụ. Suy ngẫm về tu luyện gần đây của mình, tôi nhận ra rằng mình đã khiến Sư phụ lo lắng thêm một lần nữa. Tôi không nên như vậy! Tôi quyết định: Tôi phải tiến lên và thực tu; có Sư phụ có Pháp ở đây, không gì là không thể vượt qua được.

Sư phụ đã giảng:

“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được. Bất kể sự việc gì cũng có quan hệ nhân duyên; vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. Tất nhiên đoạn dứt điều ấy ngay lập tức không dễ dàng gì; tu luyện là quá trình lâu dài, là quá trình lần lần vứt bỏ các tâm chấp trước của bản thân; nhưng chư vị cần phải tự mình đặt yêu cầu nghiêm khắc cho mình.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi tiếp tục đọc đoạn Pháp này cho đến khi cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đã đồng hóa với nó. Thân thể tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi rất thoải mái khi đứng dậy và bước đi, và nỗi đau trong tim dần dịu xuống.

Tôi nói với chồng mình: “Em xin lỗi anh. Em đã không tu luyện tốt, làm ảnh hưởng đến việc tu luyện của anh. Em không muốn điều đó xảy ra. Thật tuyệt vời nếu em có thể lập tức nhảy thoát khỏi cái tình này! Nó khiến em bị tổn thương quá nhiều. Hãy kiên nhẫn. Em nhất định sẽ học Pháp nhiều, hướng nội sâu hơn, nhanh chóng buông bỏ nó. Anh giúp em được không?”

Chồng tôi nói: “Mỗi khi em nói là vì anh, thực ra là vì chính mình. Em sợ mất lợi ích cá nhân của mình. Nếu em hình dung mình là một hạt bụi trong vũ trụ này, em sẽ không có bất kỳ quan niệm người thường nào.”

Những gì anh ấy nói rất có đạo lý. Tôi nghĩ rằng tôi vì anh ấy, nhưng thực chất là vì lợi ích của chính mình, thật ích kỷ. Tôi đã dùi sừng bò, không thể thoát ra được. Tôi phải vứt bỏ vị tư để đạt được các yêu cầu của Sư phụ: Tu thành vô tư vô ngã, hoàn toàn vì người khác mà tồn tại.

Một lần khi thấy chồng tôi nhập mật khẩu trên điện thoại di động, tôi đã ghi nhớ nó.

Nhưng tôi nghĩ: “Nếu như mở điện thoại ra, thì liền làm phức tạp vấn đề, tà ác sẽ thừa cơ mà dùi vào, những gì mình tưởng tượng cũng có thể thành sự thật.”

Đúng vậy, bí mật làm việc đó cũng là không đúng và không phù hợp với Đại Pháp. Không “Chân”. Do đó, tôi đã quyết định không xem điện thoại của chồng. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì trong đó. Mình đã có Sư phụ!” Ngay lập tức, tâm trí tôi trở nên điềm tĩnh. Trong khi ngồi đả tọa, tôi thấy các bộ phận thân thể mình, đặc biệt là đầu, thân mình và hai chân, chúng tạo nên chữ “真” (Chân) . Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình phải “Chân”.

Hướng nội, tôi thấy mình vẫn luôn muốn kiểm soát chồng, coi anh ấy là tài sản riêng của mình. Tôi nghĩ anh ấy không nên giữ bí mật bất cứ điều gì và nên làm theo lời tôi, vì tôi nên là người quyết định tất cả mọi thứ. Chỉ như thế tôi mới hài lòng.

Tấm gương tốt và chiếc chìa khóa vàng

Có một bài chia sẻ về một học viên cao tuổi tín Sư tín Pháp như thế nào. Bà ấy ngồi song bàn khi học Pháp, và khi cầm sách, bà kính cẩn giữ gần tim mình.

Tôi làm như vậy khi đọc bài giảng thứ hai trong cuốn Chuyển Pháp Luân trong gần hai giờ đồng hồ. Đây là lần đầu tiên tôi có thể ngồi song bàn trong khoảng thời gian dài như vậy. Tôi đã nghĩ đến việc bỏ cuộc giữa chừng nhưng vẫn cố chịu đựng. Sau đó tôi cảm thấy Sư phụ đã gia trì cho mình, nhờ vậy mà cơn đau không quá dữ dội. Một khi quyết tâm, tôi có thể chịu đựng đau đớn, và cảm thấy năng lượng bao quanh cơ thể. Cảm giác rất ấm áp và thần thánh.

Sáng hôm sau khi luyện năm bài công pháp, tôi thấy một chiếc chìa khóa vàng lơ lửng trên ngực. Nó xuất hiện liên tục và tự xoay. Khi nhìn thấy nó rõ ràng, tôi biết đó là chiếc chìa khóa đã mở trái tim bị khóa của tôi. Tất cả những quan niệm người thường của tôi sau đó đã giải thể ngay lập tức.

Thân thể tôi trở nên nhỏ bé, và tôi cảm thấy rằng tất cả những chấp trước đều được giải quyết. Nhìn sang chồng đang ngồi song bàn trước mặt tôi, và bốn phía, tôi cảm thấy mọi thứ đều xa xôi, cách xa tôi. Dường như toàn bộ thế giới đối với tôi không còn bất cứ quan hệ nào, như thể tôi đã hoàn toàn thoát khỏi mọi sự đau khổ.

Từ nay trở đi, trong tâm tôi chỉ có Sư phụ và Đại Pháp. Tôi sẽ vô tư vô ngã trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.

Trên đây là thể ngộ hữu hạn của tôi về tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/16/357952.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/30/172657.html

Đăng ngày 21-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share