Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-02-2018]

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 nhưng sau đó đã bị mê lạc nơi thế giới người thường trong một thời gian dài. Mặc dù tôi đã học đi học lại những giáo lý của Sư phụ, nhưng tự ngã của tôi đã khiến cho chân ngã của tôi rất khó hiển lộ. Tôi hiếm khi thực tu bản thân. Thay vào đó tôi đã “tu người khác” qua việc đánh giá các đồng tu bằng việc sử dụng những thể ngộ hời hợt của mình về các Pháp lý.

Sau khi nếm trải và trượt ngã nhiều lần, đồng thời với việc chính lại hoàn toàn con đường tu luyện mà tôi đi qua trong hơn mười năm, tôi đã thấy rất rõ ràng những chấp trước căn bản của mình. Tôi trở nên ý thức được điều gì là thực sự quan trọng trong cuộc sống của mình. Tôi đã gia cường chủ ý thức của mình mà không để bị ảnh hưởng bởi các quan niệm hậu thiên. Và tôi cảm thấy rằng mình thăng tiến rất nhiều trong tu luyện.

Loại bỏ các quan niệm người thường trong khi giải cứu các đồng tu

Một học viên tham gia vào hạng mục giảng chân tướng cùng chúng tôi đã bị bắt vào năm 2015 vì đã đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, Cựu lãnh đạo ĐCSTQ. Họ nói với chúng tôi rằng anh ấy sẽ bị giam trong 15 ngày nhưng gia đình hay luật sư của anh ấy đều không được phép vào thăm anh ấy.

Mẹ của học viên này là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cha của anh thì không. Không muốn làm cảnh sát bực mình, cha mẹ anh đã lựa chọn việc không chống đối lại chính sách “không thăm viếng“. Khi nghe thấy điều này, tôi đã giục họ nói với cảnh sát rằng con trai họ cần được trả tự do trong vòng dưới 15 ngày. Mười lăm ngày trôi qua. Khi họ đến để đưa con trai mình về, họ đã được thông báo rằng anh ấy không thể được trả về, vì giờ đây trường hợp của anh ấy đã trở thành một vụ án hình sự. Lúc đó tôi đã nảy sinh tâm oán hận đối với cha mẹ của anh ấy.

Vị luật sư đã quyết định đến Văn phòng công tố Quận để khởi kiện nhà tù và sở cảnh sát. Nhiều học viên đã trợ giúp anh ấy với việc phát chính niệm bên ngoài Văn phòng. Tôi bảo mẹ của người học viên bị bắt giữ hãy giảng chân tướng cho công tố viên nhưng bà nói rằng bà đang phát chính niệm. Điều này khiến tôi khó chịu vì vậy tôi đã nói, “Tất cả các học viên bên ngoài ngồi ở trong xe ô tô đang phát chính niệm rồi. Trách nhiệm giảng chân tướng là của bác.” Điều này đã khiến bà ấy khó chịu và bà ấy nói chúng tôi nên nghe theo công tố viên và không nên thô lỗ. Tôi phản ứng lại, “Bác chỉ đang bao biện cho tâm sợ hãi của mình mà thôi.” Điều này đã khiến cho mọi việc trở nên căng thẳng.

Về đến nhà, tôi vẫn không ngừng phàn nàn về bà ấy. Tôi cảm thấy khó chịu và bực bội. Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã nghĩ về việc đó một cách cẩn thận: “Không có gì là sai khi muốn cứu người nhưng tại sao mình lại chỉ bảo bà ấy giảng chân tướng? Chẳng phải mình cũng tới đó với tư cách là một thành viên của gia đình anh ấy hay sao? Tại sao mình lại không tự làm việc đó? Mình phàn nàn rằng bà ấy có tâm sợ hãi, vậy còn mình thì sao?” Sau này nhớ lại, tôi thực sự cảm thấy hối tiếc khi mình đã không quan tâm đến hoàn cảnh của bà ấy.

Bà ấy đã bị bức hại vài lần sau khi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện và giờ đây con trai bà ấy đã bị bắt giữ. Bà ấy cũng phải đối mặt với những lời phàn nàn và cáo buộc từ các thành viên không phải là học viên trong gia đình. Hãy nghĩ xem bà ấy phải chịu áp lực lớn nhường nào! Tôi chỉ mù quáng áp đặt ý kiến chủ quan lên bà ấy. Dường như chỉ có đáp ứng được những tiêu chuẩn mà tôi nhìn nhận, bà ấy mới phù hợp với Pháp. Tôi thật ích kỷ làm sao! Liệu đây là điều Sư phụ muốn chăng? Chẳng phải đó chính là biểu hiện của văn hoá Đảng tà ác khi tôi áp đặt hay ép buộc người khác phải làm điều gì đó hay sao? Khi hướng nội, tôi cảm thấy thật xấu hổ.

Hướng nội sâu hơn, tôi phát hiện ra tâm sợ hãi ‘ẩn sâu’ đang khởi tác dụng. Tôi sợ rằng người học viên bị bắt giữ đó do không trụ nổi trước việc đe dọa hay tra tấn, mà có thể sẽ khai ra tên của những học viên khác, trong đó có tôi. Đúng là một ví dụ điển hình về “tâm ích kỷ” được che đậy! Tôi rất sốc và tự nhủ “Mình phải thay đổi bản thân mình.”

Sư phụ giảng:

“Quan niệm chuyển,

Bại vật diệt,

Quang minh hiển.”

(“Tân Sinh” trích Hồng Ngâm)

Tôi nhận ra rằng, tôi nên thật sự tận dụng việc giảng chân tướng mà không áp đặt, đổ lỗi hay phàn nàn. Tôi quyết định viết một bức thư, như thể là cha mẹ của người học viên bị bắt đã viết bức thư đó, cho tất cả các phòng ban nhằm khơi gợi thiện tâm ở họ.

Ngày hôm sau, tôi chân thành xin lỗi mẹ của đồng tu và chúng tôi đã chia sẻ một chút. Sau đó một học viên đã đọc bức thư cho cha của đồng tu, nhờ ông ấy góp ý. Mục đích của cách làm này là để giảng chân tướng cho người cha mà giúp ông ấy có thể hiểu hơn về vợ và con trai của mình. Ngoài ra, chúng tôi muốn cho ông ấy thấy được sự tôn trọng của chúng tôi. Trong khi đọc bức thư, người học viên khóc không ngừng. Người cha đã đồng ý với cách tiếp cận của chúng tôi.

Khi đi đến bất cứ phòng ban nào liên quan đến vụ việc, chúng tôi đều mang theo lá thư bên mình. Chúng tôi giảng chân tướng bất cứ khi nào có thể. Chúng tôi đã để lại một bản sao của bức thư cho nhân viên văn phòng khi chúng tôi không thể nói chuyện được với những người chuyên trách. Mọi việc đều tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp. Sau này, các đồng tu của tôi đã nói, “Bức thư được viết rất tốt và hợp tình hợp lý.”

Tôi biết rằng tất cả những điều này đều là do Sư phụ làm. Miễn là suy nghĩ của chúng ta phù hợp với Pháp và xuất phát điểm của chúng ta thuần tịnh, Sư phụ sẽ ban cho chúng ta trí huệ để chúng ta có thể viết được một cách hiệu quả.

Buông bỏ quan niệm người thường và phủ nhận bức hại của cựu thế lực

Trong khi đang đi thăm con trai ở miền nam vào đầu tháng 6 năm 2017, điều phối viên của chúng tôi đã bị bắt giữ trong đang khi phát tài liệu giảng rõ sự thật. Đó là một cú sốc đối với tất cả chúng tôi. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là bảo vệ Pháp tượng của Sư phụ và các sách Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đến nhà bà ấy và chuyển Pháp tượng của Sư phụ cũng như các sách Đại Pháp đến một nơi an toàn. Một người khác đã gửi một bản báo cáo tới trang web Minh Huệ về những gì đã xảy ra và nhắc chúng tôi phát chính niệm để thanh trừ bức hại.

Khi ấy, những học viên mà biết khá rõ vị điều phối này bắt đầu nói về những thiếu sót của bà ấy. Họ cảm thấy rằng bà ấy rất tự mãn, thích ra lệnh và hành động như thể là bà ấy là tốt hơn so với những người khác. Sau buổi chia sẻ giữa chúng tôi, chúng tôi nhận ra rằng trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên. Chỉ khi chúng ta hướng nội và đề cao bản thân chúng ta mới có thể chuyển dữ hoá lành. Chúng tôi nhắc nhở lẫn nhau rằng chúng tôi phải tăng cường chủ ý thức của mình và không tìm lỗi ở người khác. Nếu chúng tôi làm được điều này, cựu thế lực sẽ không có lý do gì để tăng cường bức hại.

Tất cả chúng ta đều nhận ra điều này, nhưng phải qua hoàn cảnh thực tế mà hành, chúng ta mới có thể thực sự tu luyện bản thân mình. Chúng tôi đã dành 24 giờ để phát chính niệm. Trong khi đang phát chính niệm, đôi khi tôi cảm thấy buồn ngủ hay có những suy nghĩ tiêu cực về người học viên đang bị giam giữ. Một cách vô thức, dường như có thứ gì đó khiến tôi nghĩ rằng bà ấy đáng bị bắt giam vì bà ấy quá tự mãn và đòi hỏi. Tôi giật mình bởi những niệm đầu này và nhận ra rằng cựu thế lực đứng đằng sau cái lối tư duy ấy!

Bà ấy đang phát tài liệu giảng chân tướng để cứu người, đó không phải lý do khiến một người đáng phải bị bắt giữ. Cảnh sát nói rằng họ sẽ thả bà ấy nếu bà ấy viết hối quá thư, điều mà bà ấy chắc chắn sẽ từ chối. Điều này khiến tôi vô cùng kính trọng bà ấy. Tôi đã phát chính niệm và cảm thấy rằng chúng đã thực sự tới được trường không gian của bà ấy để thanh trừ tà ác.

Vị điều phối này đã bị giam giữ bất hợp pháp trong 30 ngày. Những học viên khác, các thành viên trong gia đình của bà cùng vị luật sư đã phối hợp để đảm bảo việc bà ấy được thả, trong khi bà ấy vẫn bảo trì được chính niệm. Tất nhiên, quan trọng hơn cả,chính là nhờ sự bảo hộ của Sư phụ.

Thật tình cờ rằng trang web Minh Huệ đã đăng một bài phát thanh với tiêu đề “Một học viên nguy kịch đã hồi phục trong ba ngày nhờ vào sự đề cao chỉnh thể.” Tôi đã nghe bài phát thanh đó và có thêm nhận thức rằng, trong quá trình trợ giúp các đồng tu bị bắt giữ hay những người đang vượt quan nghiệp bệnh, chúng ta nên hướng nội vô điều kiện. Người học viên bị bức hại có hoàn cảnh riêng của mình. Nhưng tất cả các học viên trong vùng nên loại bỏ bất kỳ quan niệm người thường nào và để cho phần đã tu thành của chúng ta làm chủ. Như vậy bức hại sẽ bị diệt trừ tận gốc và giả tướng của việc bị bức hại sẽ bị giải thể bởi vì chúng ta là một chỉnh thể.

Tôi cũng nhận ra rằng việc giải thể bức hại chính là câu hỏi mà tất cả chúng ta đều phải trả lời. Nếu mỗi chúng ta đều chủ động loại bỏ chấp trước của mình, khổ nạn sẽ bớt nghiêm trọng hơn đối với người học viên mà đang bị bức hại.

Khi vị học viên đó được thả, rất nhiều học viên khác đã ca ngợi bà bởi vì việc bà được thả là nhờ vào chính niệm của mình. Khi chúng tôi gặp nhau, tôi thấy rằng bà ấy thực sự thể hiện như một người lãnh đạo. Tuy nhiên, việc này đã chạm đến tâm chấp trước của tôi, và tôi đã nhắc người điều phối của nhóm rằng chúng tôi nên có trách nhiệm đối với vị đồng tu này và sắp xếp một buổi chia sẻ với bà ấy sớm nhất có thể đề phòng trường hợp các tâm chấp trước của bà ấy ngăn trở bà ấy đề cao.

Tôi cũng chán nản và tự hỏi: “Tại sao biểu hiện của bà ấy lại khiến mình lo lắng nhiều như vậy?” Tâm chấp trước nào mà Sư phụ muốn mình buông bỏ qua sự việc này đây?” Trong khi đang phát chính niệm, đột nhiên Sư phụ đã để tôi nhận ra rằng đó chính là ấn tượng của tôi đối với bà ấy. Trở lại với việc khi bà ấy bị giam giữ, tâm chấp trước đó của tôi đã bị ức chế lại nhưng nó không thực sự được loại bỏ. Khi bà ấy trở về, tâm chấp trước đã bị ức chế ấy lại được hồi sinh. Nguyên do là tôi vẫn chưa đề cao được một chút nào. Ngay cả khi bà ấy vẫn còn một vài điểm yếu, Sư phụ sẽ an bài để bà ấy nhận ra nó. Liệu tôi còn cần phải lo lắng cho bà ấy do chấp trước của mình hay không?

Đột nhiên tôi cảm thấy rất vui, như thể một gánh nặng lớn đang đè lên tim tôi lập tức bị tan chảy. Con xin tạ ơn Sư phụ, nhờ sự điểm hoá từ bi và sự an bài của Ngài đối với sự đề cao của con.

Thay đổi quan niệm người thường khi giải quyết vấn đề gia đình

Khi con gái tôi còn nhỏ, cháu đã học các giáo lý của Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi và nhớ được rất nhiều bài thơ trong Hồng Ngâm. Cháu thường cùng tôi đi phát các tài liệu giảng chân tướng trong các khu căn hộ chung cư. Ở trường trung học cháu còn dám giảng chân tướng về vụ tự thiêu ở Thiên An Môn cho giáo viên khoa học chính trị của mình. Đến năm thứ ba trung học, cháu đã luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp với chúng tôi. Sau khi cháu vào đại học, bài tập về nhà và các hoạt động xã hội đã chiếm mất một lượng lớn thời gian của cháu. Cuối cùng cháu không còn đọc các sách Đại Pháp hay luyện công nữa. Thậm chí tệ hơn, cháu không hiểu được việc tại sao tôi lại khuyến khích mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Cháu đang ngày càng rời xa Pháp và điều này khiến tôi thực sự lo lắng.

Sau khi tốt nghiệp, con gái tôi về nhà để chuẩn bị cho kỳ thi sau đại học. Ban đầu tôi nghĩ mình có thể bảo cháu đọc lại Pháp vào dịp nghỉ hè. Tuy nhiên bất cứ khi nào tôi đề cập đến vấn đề gì liên quan đến Pháp Luân Đại Pháp với cháu, cháu đều vẫy tay xua tôi đi. Khi ông bà của cháu muốn cháu đến ăn tối với họ, cháu không muốn đi. Cháu thậm chí còn không muốn nói chuyện với anh em họ của mình, nói rằng cháu quá bận để có thể làm được bất kỳ điều gì với họ. Cháu thường chế giễu tôi về những bộ quần áo lỗi thời của tôi, nhìn tôi với vẻ khinh thị và coi thường. Tôi đã cố gắng để không bận tâm đến cháu và áp chế cảm xúc của mình.

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân)

Hết cuộc tranh luận này tới cuộc tranh luận khác, tôi đều cảm thấy không thoải mái và cố gắng để dung nhẫn bằng cách áp chế cảm xúc của mình. Có lần, khi tôi nghĩ cháu đang nhìn tôi với vẻ coi thường, tôi không thể chịu đựng được nữa và đã chỉ trích cháu. Cuối cùng chúng tôi đã không nói chuyện với nhau, và việc này đã khiến cho không khí trong gia đình trở nên rất căng thẳng.

Một ngày chồng tôi đã bảo con gái chúng tôi cùng đến tham dự bữa tối với gia đình của người bạn nhưng cháu đã từ chối một cách thô lỗ và hành xử một cách vô lễ.

Điều này khiến chồng tôi tức giận đến mức ông ấy đã rất nặng lời với cháu. Con gái tôi đã khóc và không khí trong gia đình thậm chí còn trở nên tệ hơn nữa.

Lần này tôi như được cảnh tỉnh và hướng nội.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, phải chiểu theo tiêu chuẩn này của vũ trụ mà yêu cầu chính mình, không thể chiểu theo tiêu chuẩn của người thường mà đặt yêu cầu cho mình được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ, “Làm sao mình lại có thể để quan niệm người thường khống chế? Làm sao mình lại có thể quên rằng mình là một học viên và hành xử giống như một người mẹ nặng tình như vậy được? Từ khía cạnh của một người thường, cách hành xử của con gái mình đã làm tổn thương mình. Chẳng phải là nó không biết trân trọng những gì mà mình đã hy sinh cho nó sao? Mình đã bị tổn thương sâu sắc và rất buồn. Nhưng là một học viên, mình nên loại bỏ hết thảy những quan niệm người thường này đi.”

“Trong gia đình này, gia đình của một học viên Đại Pháp, con gái mình lại cảm thấy không thoải mái và tâm trạng không được tốt. Chẳng phải đó chính là sự phản ánh của một trường tu luyện thiếu hoà ái hay sao? Khi chúng ta không đề cao bản thân, phần biết của con gái mình lo lắng cho chúng ta. Con gái đang giúp chúng ta tu luyện bằng cách phơi bày ra những chấp trước của chính bản thân chúng ta. Tại sao mình lại không nhận ra điều này nhỉ? Mình đã không cảm ơn con gái mình từ tận tâm khảm như lẽ ra mình nên làm. Thay vào đó mình lại dùng cái quyền của cha mẹ để áp đặt lên con mình! Con gái mình có vẻ ích kỷ và lạnh lùng, nhưng chẳng phải đó thực sự là sự phản ánh về chính mình hay sao?”

Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng tôi hiếm khi tìm gặp những người thân và bạn bè, những người mà tôi đã từng giảng chân tướng cho họ, sợ rằng họ sẽ lãng phí mất thời gian của tôi. Nếu tôi không đề cao mà vẫn khăng khăng rằng người khác phải thay đổi, làm sao có thể như vậy được?

Tôi nhận ra rằng mình đã không vững vàng trong tu luyện.

Sau khi tôi phát hiện ra những vấn đề của bản thân mình, ngày hôm sau con gái tôi đã thay đổi hoàn toàn và cháu đã không còn bất kỳ cuộc tranh luận nào với chúng tôi nữa. Tu luyện quả thực là thần kỳ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/11/360682.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/13/171885.html

Đăng ngày 07-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share