Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-9-2006] Sáng nay tôi có một giấc mơ. Tôi đang ngồi trong một lớp học và làm bài thi viết tiếng Anh. Trông có vẻ như tôi phải viết một đoạn văn dựa trên một bộ ảnh. Bài kiểm tra mô tả rất nhiều bộ ảnh.
Tôi thấy một cái đồng hồ trông phức tạp với nhiều bánh răng và một đồ thị. Cũng có nhiều thứ đồ đẹp khác được chuẩn bị để đi du lịch, trông có vẻ chúng được chuẩn bị cho một chuyến đi.
Tôi nhìn vào bài kiểm tra của mình từ đầu đến cuối, từ trước ra sau và không hiểu câu hỏi. Người khác đã bắt đầu còn tôi vẫn lật xem các trang. Một thầy giáo tên Lý đang đứng không xa chỗ tôi ngồi. Ông nhìn tôi một lúc rồi hỏi một học sinh ngồi cạnh tôi: “Trong lớp này có bao nhiêu học sinh?“ Người học sinh này trả lời: “Có khoảng 200.” Thầy giáo lại hỏi: “Tại sao chỉ có một vài học sinh nộp bài tập về nhà đúng giờ?” Người học sinh này nói rằng có một số học sinh giỏi thường đến vào lúc 10 giờ sáng mỗi ngày, lúc ấy đã quá giờ nộp bài tập về nhà. Khi nghe điều này, tôi cảm thấy có lỗi. Đây là một bài kiểm tra bao gồm tất cả các chủ đề bài tập về nhà hằng ngày đã được giao. Nếu tôi đã làm bài tập về nhà của mình tốt, tôi sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào với bài kiểm tra.
Sau đó tiếng chuông báo thức reo lên vào giờ phát chính niệm. Tôi đã toát hết mồ hôi trong giấc mơ.
Bây giờ tôi mới nhận ra rằng trong nhiều năm qua, tôi đã cố gắng viết ra kinh nghiệm tu luyện của mình chia sẻ với những học viên khác. Tôi nghĩ chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi có thể giúp họ, cho dù nó là tiêu cực hay tích cực. Nhưng mỗi khi thử viết, tôi lại không biết bắt đầu từ đâu. Do đó tôi chỉ có một bài viết được đăng trên trang web Minh Huệ. Tôi trở nên lười biếng và tiếp tục trì hoãn mãi cho đến khi tôi thấy thông báo liên quan đến Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Trực tuyến lần thứ ba sắp tới. Tôi vẫn nghĩ rằng có nhiều học viên có thể có những kinh nghiệm tu luyện tốt hơn mình. Tôi đã mong những học viên khác có thể viết ra nhiều bài chia sẻ kinh nghiệm hay, nhưng không phải là tôi.
Tôi nhớ lại trong lần Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Trực tuyến lần hai, tôi đã rất thích đọc các bài chia sẻ này và đã ngưỡng mộ họ đến thế nào. Khi tôi đọc chúng, tôi đã cười, thi thoảng khóc và rất vui mừng. Đọc các bài chia sẻ, tôi cảm thấy mình đã tụt lại đằng sau những những học viên có chính niệm mạnh mẽ kia. Tôi đã đề cao bản thân sau khi đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm đó và nhận ra tầm quan trọng của việc viết bài chia sẻ. Tôi nghĩ nó là một phần của Chính Pháp.
Sáng đó sau khi choàng tỉnh khỏi giấc mơ với toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tôi chợt nhận ra rằng cho dù là đệ tử Đại Pháp nào đi nữa, miễn là đệ tử của Sư phụ thì cần phải hoàn thành bài tập về nhà của mình và nộp nó. Bài tập về nhà của tôi, là đại diện để chia sẻ kinh nghiệm của bản thân. Mỗi học viên đều nên viết chúng ra như là một phần để chứng thực Pháp. Con đường tu luyện của mỗi người là chỉ có một, và mỗi người trong chúng ta sẽ có những kinh nghiệm khác nhau. Không ai có thể lặp lại kinh nghiệm tu luyện Đại Pháp của bạn được. Đây là lý do tại sao tôi viết ra giấc mơ và suy nghĩ của mình.
Tôi là ‘học sinh’ của Sư phụ. Tôi cần phải hoàn thành và nộp bài tập về nhà của mình. Hỡi các bạn đồng tu, các bạn đã hoàn thành bài tập về nhà của mình chưa? Nếu chưa thì hãy nhanh lên!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/9/27/138754.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2006/11/1/79526.html
Đăng ngày 03-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.