Bài của một học viên tại tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 03-07-2009] Trong tháng 11 và 12 năm 2007, tôi nghĩ tôi nên bình tâm lại để thực sự học Pháp tốt; do đó, tôi dự kiến ở nhà vài hôm. Tôi ngồi ở thế liên hoa và bắt đầu học Pháp. Vào ngày thứ ba, tôi đã đạt đến điểm mà tôi muốn đọc thuộc tất cả các bài giảng của Sư Phụ. Pháp thật là quý giá. Khi tôi tiếp tục và học nhiều hơn nữa, đột nhiên con đường tu luyện mà tôi đã trải qua trong tám năm qua hiện ra trước mắt tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đã đi theo con đường chứng thực bản thân trong tám năm qua. Tất cả những lời nói khó chịu mà đồng tu đã nói với tôi cũng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi thấy rằng tôi hiếm khi nhìn vào trong, thay vào đó, tôi thường cảm thấy mình đã bị đối xử bất công. Thỉnh thoảng ngay cả khi người khác nói đúng, tôi cũng cảm thấy lời nói của họ hết sức bất công. Đôi khi giọng của tôi tỏ rõ rằng tôi không để người khác phản đối. Khi tôi trao đổi ý kiến và chia sẻ kinh nghiệm, tôi thường nói về việc chúng tôi nên làm thế nào, và không quan tâm tới khả năng và sự chịu đựng của những người khác. Tôi thường chỉ ra lỗi của những người khác và người khác đã đối xử không công bằng với tôi như thế nào.
Khi tôi thấy được điều này, tôi cảm thấy nuối tiếc sâu sắc trong tâm. Tôi tự hỏi mình: Khi tôi nghe những góp ý của người khác với mình, tại sao tôi không nhìn vào trong? Tại sao không nhìn vào trong bản thân khi đang trong xung đột? Nếu tôi thực sự nhìn vào trong, tôi đã không đi trên con đường chứng thực bản thân trong tám năm! Tôi cảm thấy thật kinh khủng trong tâm mình đến nỗi tôi đi đi lại lại. Tôi đã đi lại như thế trong hai ngày. Đồng thời, tôi cảm thấy rất sợ, tôi nghĩ với bản thân, “Nếu chính Pháp kết thúc bây giờ, tôi sẽ đi đâu?”
Tôi sắp xếp lại tư tưởng của mình trong giây lát: Điều đầu tiên tôi cần làm là vứt bỏ tất cả những quan điểm trong đầu về các đồng tu, và phát chính niệm tiêu diệt tất cả các ý nghĩ xấu trong tư tưởng. Tôi nói với mình rằng phải nhìn vào trong vô điều kiện, khi tôi gặp mâu thuẫn tôi chỉ nên nhìn vào trong bản thân.
Và rồi mâu thuẫn lần lượt đến!
Một mâu thuẫn xảy ra sau khi một đồng tu được giải cứu. Đồng tu A nói, “Chúng ta hãy tổ chức một buổi họp mặt chia sẻ kinh nghiệm và chủ đề chính sẽ là hướng nội tìm, để phát hiện ra chỗ mà chúng ta chưa làm tốt mà gây ra việc đồng tu của chúng ta bị bắt giữ.” Mọi người đến đúng giờ. Khi học viên B ngồi xuống, anh ấy nói rằng A có lỗi chỗ này chỗ kia; khi anh ấy thôi nói về học viên A, anh ấy nói sang học viên C. Tôi tự nghĩ, không có ai nói về mình hôm nay. Trước sự ngạc nhiên của tôi, chỉ một lúc sau, học viên B chuyển chủ đề và nói với tôi. Anh ấy nói, “Để tôi góp ý với bạn; chấp trước chứng thực bản thân của bạn quá mạnh. Khi bạn sửa cái máy tính, bạn thật là hiển thị, như thể là những người khác không biết nhiều như bạn.” Tôi nói với anh ấy, “Tôi đã nhận ra rằng tôi có chấp trước chứng thực bản thân, và tôi đang tu luyện bản thân để vứt bỏ nó.” Tuy nhiên, mặc dù tôi nói bình tĩnh và lý trí, nhưng tôi vẫn cảm thấy bất công trong lòng. Chính vào ngày hôm đó, khi tôi sửa cái máy tính, tôi giải quyết vấn đề nhanh chóng, và tôi cảm thấy vui mừng và bắt đầu hiển thị. Nhưng ngay sau khi tôi nói một vài lời, tôi nhận ra rằng nó là một chấp trước, do vậy tôi nói về chấp trước của mình và phơi bày nó với những người khác. Bây giờ tôi cảm thấy rằng bởi vì tôi tự mình nói về nó nên học viên B đã dùng nó như cái cớ để buộc tội tôi. Tôi cảm thấy ấm ức trong lòng đến nỗi tôi gần như phát khóc. Trên đường về nhà, chấp trước cảm thấy bị đối xử bất công và không muốn người khác nói đến mình tiếp tục nổi lên. Chủ ý thức của tôi tiếp tục nói rằng, “Đây là Sư Phụ an bài,” do vậy tôi nhận ra nó là một cơ hội cho tôi đề cao bản thân. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy bất công trong lòng. Tôi nghĩ, “Tôi phải nắm lấy cơ hội này“. Đầu tiên tôi phải cảm ơn Sư Phụ. Tôi làm hợp thập trước ảnh Sư Phụ và nói, “Cám ơn Sư Phụ! Con sẽ quyết tâm vứt bỏ chấp trước hiển thị.” Sau sự việc này, chấp trước cảm thấy bị đối xử bất công và không muốn người khác nói đến mình đã biến mất. Tất cả những ý nghĩ xấu trong tư tưởng đã biến mất. Nó có vẻ như là không có điều gì xảy ra.
Có một ví dụ khác khi học viên A nói rằng tôi nói xấu về cô ta. Tôi thật sự nổi giận và nói với cô ấy với những từ ngữ xúc phạm mà không nhìn vào trong. Một vài ngày sau, một số học viên họp nhau lại và thảo luận làm sao để thăng tiến cùng nhau. Học viên A nói về tôi. Cô ấy nói rằng tôi luôn nói những điều không hay sau lưng cô ấy. Tôi cảm thấy tôi đã giải thích rõ ràng cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy vẫn nói về tôi trước mặt nhiều người như vậy. Tôi muốn yêu cầu cô ấy thuật lại toàn bộ câu chuyện, nhưng tôi không thích tranh luận trước nhiều người. Tôi rất cố gắng một cách khó khăn để bỏ qua điều đó. Sau khi buổi gặp mặt kết thúc, tôi lại bắt đầu muốn tranh luận với cô ta lần nữa. Tuy nhiên, một học viên đã gọi cô ấy lại và nói chuyện, do đó tôi tự mình về nhà. Trên đường về nhà, tôi tìm kiếm kỹ lưỡng bên trong bản thân mình để xem tôi có thực sự nói những lời không tốt về cô ấy hay không. Sau một hồi hướng nội tìm kiếm, tôi vẫn không thể nhớ được là tôi đã nói xấu cô ấy với người khác vào lúc nào. Nhưng tôi biết mâu thuẫn không hề tồn tại một cách ngẫu nhiên, Tôi nghĩ, “Hãy để ta nhìn vào trong sâu hơn nữa.” Tôi tự hỏi mình, “Không kể là tôi có nói sau lưng cô ấy không, liệu tôi có thực sự nghĩ về cô ấy như vậy không?” Khi tôi hướng nội tìm, tôi thấy rằng đầu óc tôi tràn đầy những ý nghĩ tiêu cực về cô ấy. Tôi nghĩ, “Này, không cần phải nói gì thêm, mình đã tích dồn bao nhiêu ý nghĩ xấu và vật chất xấu về cô ấy vào đầu mình hàng ngày, làm sao mà cô ta lại không biết điều đó được?” Mâu thuẫn này giúp tôi tu luyện tư tưởng mình trở lên trong sạch. Tôi không nên nghĩ tiêu cực về người khác. Thực sự, những ý nghĩ tiêu cực này không phải là chính niệm mà là những thứ tôi cần phải tu luyện bỏ đi.
Một đặc tính của một sinh mệnh chân chính là tư tưởng của người này đầy chính niệm. Không kể là với một đồng tu hay với bất cứ ai, hay bất kỳ điều gì, những ý nghĩ của người này phát ra là chính niệm. Anh ta sẽ không luôn luôn nghĩ về khuyết điểm của những người khác hay là thậm chí luôn luôn sử dụng tư tưởng thuận theo sự bức hại của cựu thế lực để suy nghĩ vấn đề. Thực sự, đây là một vấn đề nghiêm trọng. Khi tôi nhận ra điều này, sự tức giận của tôi đột nhiên biến mất; thay vào đó tôi muốn tìm cô ấy và nắm tay cô ấy để cảm ơn. Đồng thời tim tôi tràn ngập sự biết ơn Sư Phụ. Sư Phụ biết rằng tôi có thể nhẫn được việc bị buộc tội trước mặt nhiều người. Để cho tôi nhận ra sự thiếu xót của mình, Sư Phụ đã dùng cô ấy để nói về tôi trước mặt nhiều người, dạy cho tôi hướng nội tìm. Tôi càng hiểu hơn công sức khó nhọc mà Sư Phụ đã đã bỏ ra để cứu độ chúng sinh. Tôi càng nhận ra rằng tôi phải trân quý từng mâu thuẫn, thật sự nhìn vào trong bản thân trong mâu thuẫn, và nhìn nhận vấn đề với chính niệm.
Có một lần khác khi học viên A đột nhiên đối xử bất công với tôi. Mặc dù tôi không nói gì, thật sự là tôi cảm thấy không vui trong lòng nhưng tôi cũng nhìn vào bên trong. Tuy nhiên, tôi luôn luôn tìm kiếm đúng sai ở vấn đề. Không kể là tôi nhìn nó theo cách nào, cô ấy vẫn có lỗi và tôi bị đối xử bất công! Do đó, tôi luôn cảm thấy bất bình trong tâm. Tôi cũng cho rằng học viên A không tu luyện vững vàng. Cùng thời gian đó, học viên A và học viên B cũng có mâu thuẫn. Tình cờ là tôi đến cùng làng với B. Học viên B ngay lập tức bắt đầu nói về lỗi lầm của học viên A. Tôi không muốn làm lớn mâu thuẫn lên và tạo trở ngại giữa các học viên, do vậy tôi ngăn cản B nói. Tôi không nghĩ về điều này như là chính niệm chính hành, nhưng nó giúp tôi hiểu ra một nguyên lý: đó là, một người phải trả lại những gì mà họ nợ. Đồng thời, tôi cũng biết khổ nạn này được hình thành như thế nào. Tôi nói với B và những học viên khác. “Hãy thôi nói về bất cứ thứ gì. Thực tế, đây là một sự trả nghiệp. Năm ngoái, tôi đã làm tổn thương cô ấy; lần này, nó đảo lại. Nếu chúng ta cảm thấy dao động trong lòng, hay là làm lớn mâu thuẫn lên, thì lần tới chúng ta sẽ vẫn gặp lại những mâu thuẫn. Chúng ta hãy hướng nội tìm, cười xòa bỏ qua tình huống này, và chấm dứt nó ở đây, đừng nhắc lại nó nữa.”
Tôi nhận ra rằng xung đột không bao giờ xảy ra mà không có nguyên nhân. Chúng đều xảy ra vì một nguyên nhân nào đó. Do vậy, khi một người đang trong mâu thuẫn, một người không nên tranh cãi xoay quanh vấn đề; nếu không, người đó sẽ bị sa lầy vào trong vấn đề, sa lầy vào đúng và sai, thật hay giả, mà không thể tự kéo bản thân ra được.
Trong việc tu tâm, tôi đã trải qua rất nhiều đau khổ, và rồi tôi tu luyện được một chút nhẫn. Vào đầu năm nay, một chướng ngại lớn hình thành giữa tôi và một học viên khác. Tu luyện bỏ đi chấp trước cảm thấy bất công, chấp trước vào tình, và ganh tỵ, tôi cố cầm nước mặt lại khi tôi đạp xe đạp, làm những gì cần làm trong nhiều ngày. Tôi thấy hạnh phúc và vui sướng khi tôi làm việc nhưng sau khi tôi dừng suy nghĩ về công việc, nước mắt tôi lại chảy và tôi không thể dừng nó được. Không kể là khó khăn để chịu đựng như thế nào, tôi tự nói với mình, tôi phải chịu đựng nó và không nói với người khác. Tôi cảm thấy nếu tôi nói về nó, tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn và vui hơn trong lòng, tuy nhiên nghiệp lực sẽ không được tiêu trừ. Thay vào đó tôi lại tạo ra nghiệp, và thậm chí có khả năng là tôi sẽ tạo ra chướng ngại giữa các học viên. Do đó, tôi nói với mình phải phát chính niệm mạnh mẽ để tiêu diệt chấp trước người thường này. Khi tôi không thể chịu đựng nó, tốt hơn là tôi nên khóc chứ không phàn nàn với những người khác về nó. Sau khi tôi trải qua điều này, tôi cảm thấy tôi có thể nhẫn tốt hơn trước kia.
Trải qua đủ loại đau khổ và khảo nghiệm, tôi thấy rằng tôi đã thay đổi. Bây giờ khi tôi nghe thấy người khác nói về mình. Tôi nhìn vào trong bản thân để tìm ra lỗi của mình. Tôi không cần phải chịu đựng với nước mắt nưa. Thỉnh thoảng, khi chấp trước nổi lên, tôi tự nghĩ, “Bỏ nó xuống. Tôi muốn mang gì theo bên mình khi tôi rời khỏi thế gian con người nhỉ? Khi tôi có thể buông bỏ chấp con người, tôi có được sự khoan dung và từ bi.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/3/203868.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/10/109923.html
Đăng ngày: 14-03-09; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.