Bài của một học viên tại Ca-na-đa

[MINH HUỆ 30-07-2009] Một năm trước, chồng tôi và con tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công do ảnh hưởng của tôi. Tuy nhiên, họ không tu luyện tinh tấn. Họ chỉ biết Đại Pháp là tốt và hiểu Pháp rất hời hợt. Đôi khi họ tập bài công pháp và học Pháp. Vào lúc đó, tôi luôn khuyến khích họ tu luyện tinh tấn hơn nhưng chỉ có ít tác dụng. Bởi vì tôi bận bịu với việc chứng thực Pháp và thỉnh thoảng không quan tâm tới gia đình, chồng tôi thường không vui và thậm chí muốn ly dị tôi. Một lần tôi thúc giục chồng tôi tập công và học Pháp, và anh ấy quát lên, “Trở ngại lớn nhất cho tu luyện Pháp Luân Công với tôi chính là cô!” Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy vậy. Tôi biết điều này là Sư Phụ muốn cảnh tỉnh tôi. Nếu nó là lỗi của tôi, tôi đã sai ở đâu?

Tôi nhìn vào trong và phát hiện ra rằng tôi luôn làm rộn lên với những nhận thức tồi tệ và nỗi sợ hãi chịu đựng khó khăn của họ. Thỉnh thoảng tôi thậm chí nghĩ rằng, “Tôi đã vượt qua bao thống khổ để đạt tầng thứ hiện tại, nhưng họ bắt đầu tu luyện quá trễ, và ngộ tính của họ thấp – làm sao họ có thể đạt tới một tầng cao?” Khi họ không ở trạng thái tốt lắm, chỉ giống như người thường, tôi nghĩ họ thật là vô vọng. Kỳ thật, tôi đang áp đặt quan niệm người thường của mình lên chồng và con tôi, và, cũng giống như xây một bức tường trước mặt họ, tôi đang ngăn chặn họ đột phá.

Thỉnh thoảng khi tôi đang làm đồ án chứng thực Pháp, tôi coi nó như là đồ án của riêng tôi. Tôi yêu cầu họ cho tôi thời gian và tạo mọi điều kiện  thuận tiện hơn cho tôi. Tôi hoàn toàn không để ý đến họ. Một lần tôi về nhà muộn và chồng tôi nổi giận. Anh ấy nói, “Cô nên đi sống một mình!”. Tôi cảm thấy buồn khi nghe thấy điều này. Tôi thầm than vãn về anh ấy, ngạc nhiên là sao anh ấy lại như thế.

Đêm đó tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ của tôi, tôi mang con tôi theo và tới một buổi diễu hành Pháp Luân Công để giương biểu ngữ. Tôi đi rất nhanh và bỏ con tôi lại sau. Chẳng mấy mà tôi không còn nhìn thấy con tôi nữa. Khi tôi tới điểm diễu hành, tôi không thấy một người nào ở đó. Tôi phải quay trở lại điểm xuất phát và nhận ra rằng mọi người vẫn ở đó, kể cả con tôi và chồng tôi. Sau khi trở dậy, tôi nhận ra rằng tôi chỉ quan tâm tới sự tu luyện của mình, và không còn gì khác. Có thể đó là nhiệm vụ của tôi, điều mà tôi đã đồng ý trong kiếp trước của tôi, là phải tu luyện thành công với chồng và con tôi. Tôi đắc Pháp trước và sau đó hướng họ đắc Pháp. Sau đó chúng tôi sẽ tu luyện cùng nhau cho đến khi đạt cao tầng. Tuy nhiên, tôi chỉ nghĩ về mình và không quan tâm đến họ. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí coi mình như là một học viên kỳ cựu và cảm nhận mình cao hơn, do đó ngăn cản họ đề cao tầng. Tôi rõ ràng đã vi phạm lời hứa của mình trong đời trước. Làm sao họ có thể vui được? Sau đó tôi bắt đầu hiểu lý do về tính nóng nảy của chồng tôi. Tôi biết rằng đó không phải là phía người thường của anh buồn – mà chính là phía minh bạch của anh thật sự buồn bã.

Ngày hôm sau, tôi bảo với chồng tôi về giấc mơ. Tôi cũng chia sẻ với anh hiểu biết của tôi về giấc mơ. Tôi bảo anh, “Từ giờ trở đi chúng ta sẽ học Pháp và tập công cùng nhau, chúng ta sẽ làm các đồ án để chứng thực Pháp cùng nhau, và em sẽ không bỏ mặc anh.” Chồng tôi trả lời, “Em không thể làm thế!” Tôi mỉm cười – Tôi biết là tôi đã tìm ra chấp trước của mình. Tôi bảo anh, “Em gần như chắc chắn làm được!” Cũng ngày hôm đó chồng tôi, con tôi, và tôi học Pháp cùng nhau và có một buổi tâm đắc. Từ đó trở đi, hầu như mỗi ngày, chúng tôi học Pháp cùng nhau trong nửa giờ hoặc một giờ, thêm vào đó tôi học Pháp cho mình. Mỗi ngày, tôi hỏi họ nhớ một bài thơ của Sư Phụ trong Hồng Ngâm. Tôi cũng giúp họ đề cao mức độ tâm tính khi họ gặp thống khổ. Hiện nay, tôi không còn có tranh luận nội bộ. Nếu tôi bận và về muộn, họ không than phiền chút nào cả. Nếu tôi cần phải đi ra ngoài làm gì đó, họ cũng sẽ giúp tôi. Chồng tôi cũng bắt đầu giúp đồng nghiệp của anh ấy thoái Đảng.

Qua kinh nghiệm của tôi, tôi hiểu một nguyên lý: thành viên gia đình chúng ta tới để thiết lập tiền duyên với chúng ta. Họ tới thế giới này vì Pháp. Cho dù chúng ta có quan tâm tới họ cỡ nào, nó vẫn là thiếu sót ở phía chúng ta nếu chúng ta không giúp họ đắc Pháp, bởi vì đó là mục đích chính của họ. Một số học viên nghĩ rằng gia đình họ quá bướng bỉnh. Thật ra, tôi nghĩ rằng điều này chỉ là lý do trên bề mặt, một ảo giác. Lý do thật sự là, nếu chúng ta không tu luyện chính mình tốt, họ sẽ không thể nào tiến nhập vào Pháp. Sư Phụ giảng:

Mỗi người trong toàn vũ trụ tại một thời điểm là một phần của gia đình tôi.” (‘Giảng Pháp tại Lễ hội đèn lồng 2003 tại Pháp hội miền tây nước Mỹ )

Trong vũ trụ tất cả sinh mệnh đều là tạo hóa của Sư Phụ, do đó họ đều là  con  của Sư Phụ. Chúng ta – các học viên và các thành viên trong gia đình – cũng là con của Sư Phụ.

Chúng ta có thể  gắn bó với nhau bởi quan hệ gia đình, nhưng chắc chắn rằng họ đều tới vì Pháp. Vì thế, chúng ta nên đối xử với mọi người dựa trên phương diện cứu độ chúng sinh và không phải bằng quan niệm người thường của chúng ta, khi chúng ta nghĩ về những người trong gia đình. Mỗi ngày chúng ta nên tu luyện chính mình tốt tại mọi lúc và để họ nhìn thấy vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Như thế, họ chắc chắn sẽ thay đổi. Chúng ta phải tin tưởng vào mọi người trong gia đình.

Những gì tôi  chia sẻ là trải nghiệm mới đây của tôi. Các đồng tu, xin hãy chỉ ra những gì còn chưa đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/30/205428.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/11/109949.html 
Đăng ngày: 12-08-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share