Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-01-2018] Tôi năm nay 65 tuổi, và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi không ngừng sống theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.

Học làm người tốt

Tôi đã từng nghiện thuốc lá, uống rượu và đánh cờ bạc, tính cách thì hay cằn nhằn và thù dai – mọi người đều sợ tôi. Tuy nhiên, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tâm tính của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Mọi người sau đó đã không còn sợ tôi nữa.

Khi mọi người ăn trộm rau và bông từ những cánh đồng của tôi, tôi rất buồn, một vài người đã gợi ý tôi nên trả đũa họ.

Sư phụ, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã dạy các học viên không được đánh lại, nên tôi đã quyết định coi chuyện này thật nhẹ. Có lẽ, bởi vì tâm tính của tôi đạt yêu cầu của Pháp tại tầng đó, nên những chuyện này đã không còn diễn ra nữa.

Một lần có một người phụ nữ đã chửi tôi. Tôi cố gắng nói chuyện với bà ấy một cách bình tĩnh, nhưng bà ấy không muốn nghe. Cho nên tôi đi về nhà. Sau đó, bà ấy đã ngồi ngoài cửa nhà tôi và chửi bới tôi, và bà ấy đã làm việc đó suốt ba ngày.

Một hôm, nhà của bà ấy bắt lửa và cháy, tôi ngay lập tức lấy những xô nước tới để giúp dập lửa.

Người phụ nữ rất xấu hổ và đã tới nhà tôi cùng với chồng bà ấy để xin lỗi và cảm ơn tôi. Kể từ đó trở đi, gia đình bà ấy trở thành những người ủng hộ Đại Pháp mạnh mẽ, và chúng tôi trở thành những người bạn tốt.

Phản bức hại

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu, tôi bị đưa tới một trung tâm cai nghiện để tẩy não vào đầu năm 2001. Nhà chức trách đã cử ba người nghiện đến giám sát và ngược đãi tôi. Tôi đã không hợp tác với những nỗ lực của họ nhằm ép buộc tôi phải từ bỏ đức tin của mình, và chỉ nhẩm Pháp trong tâm. Họ không thể “chuyển hóa” tôi, nên tôi bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức.

Một người lính gác ở trại đã ra lệnh cho tôi học thuộc các luật lệ của nhà tù ngay khi tôi tới đó. Tôi bảo họ rằng tôi mù chữ. Người lính sau đó hỏi rằng tôi đã không tuân theo lệnh là bởi vì tôi không muốn học các quy tắc hay tôi thật sự mù chữ.

“Vì cả hai lý do”, tôi đáp lại. “Pháp Luân Đại Pháp đã chữa tất cả bệnh tật của tôi. Ghi nhớ luật lệ nhà tù có thể làm được điều đó không?”

Tôi liên tục nói chuyện với lính canh về Đại Pháp, và cuối cùng bà ấy đồng ý là tôi không phải học thuộc các quy tắc. Nhưng tôi vẫn phải tham dự một “giai đoạn học tập”, trong thời gian đó tôi bị ép phải xem những đoạn video thóa mạ Đại Pháp. Sau đó, tôi được yêu cầu phải viết những điều nhục mạ Đại Pháp, nhưng tôi đã từ chối.

Những người lính gác vẫn cố ép tôi phải viết gì đó. Tôi nói trước mặt mọi người: “Hãy nhìn xem ai là thiện và ai là ác. Đại Pháp không ép buộc bất kỳ ai phải tu luyện, trong khi đó Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã cố ép bà phải làm theo ý họ.” Một người lính gác đã gọi cho quản lý, nhưng ông ấy cũng không thể làm tôi thay đổi ý kiến. Đây là lần cuối cùng có người yêu cầu tôi viết xuống những suy nghĩ của mình.

Từ chối học Thái Cực quyền

Những người lính đã làm mọi cách để “chuyển hóa” các học viên trong trại lao động. Ví dụ, họ ép buộc tất cả học viên Đại Pháp phải học Thái Cực quyền. Tôi đã từ chối, và nói: “Tôi ở đây bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tôi học Thái Cực quyền và một ngày ĐCSTQ nói Thái Cực quyền bị cấm, thế thì tôi sẽ lại bị bắt!”

Một người lính vẫn cố ép tôi phải học Thái Cực quyền, nên tôi nói: “Năm 1996, hơn 1000 học viên Đại Pháp đã tổ chức hội thảo chia sẻ tâm đắc thể hội ở Quảng trường Thể thao thành phố. Và ở đó có những người từ chính quyền thành phố, Tỉnh ủy, Uỷ ban quốc gia của Hội nghị hiệp thương chính trị (CPPCC), và Hội đồng ủy ban thể thao cấp thành phố đã tới tham dự. Hơn nữa, chính ngài thị trưởng đã phát biểu là mong muốn hội nghị thành công tốt đẹp.”

Người lính không còn yêu cầu tôi học Thái Cực quyền.

Khuyến khích các bạn đồng tu tiếp tục nói với mọi người về Đại Pháp

Sau khi được thả khỏi trại lao động, tôi được biết rằng chồng tôi đã mất vào ngày 23 tháng 9 năm 2002, do chảy máu sau khi bị cảnh sát đánh. Tôi đã khóc hết nước mắt, nhưng tôi không bị trầm cảm hoặc than thân trách phận. Thay vì thế, tôi củng cố tinh thần của mình và tiếp tục con đường tu luyện.

Trong khi dọn dẹp, tôi đã phát hiện một túi to đầy tài liệu Đại Pháp trong đồ dùng của người chồng quá cố của tôi. Đêm hôm đó, tôi quyết định phân phát chúng.

Tôi đã liên lạc với một học viên khác và phát hiện rằng ông ấy cũng có một túi to tài liệu mà chưa phân phát. Ông ấy thừa nhận rằng sau khi chồng tôi mất, các học viên trở nên thiếu dũng khí và không còn phân phát tài liệu Đại Pháp nữa. Vì thế tôi đã đi thăm tất cả học viên trong khu vực và hỏi về các tài liệu Đại Pháp của họ. Một học viên khác và tôi sau đó phân phát chúng cho tất cả những căn hộ trong bán kính khoảng năm dặm.

Chúng tôi tái lập điểm luyện công và nhóm học Pháp chung. Thông qua học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm, các học viên trong khu vực chúng tôi lại bắt đầu nói với mọi người về Đại Pháp.

Tận dụng mọi cơ hội để nói với mọi người về Đại Pháp

Vì cuộc bức hại, nhà tôi trống trơn và những cánh đồng của tôi trở thành sa mạc, cho nên tôi chuyển tới thành phố để tìm việc. Từ năm 2002 tới đầu năm 2006, tôi làm nghề giúp việc gồm trông trẻ và chăm sóc người cao tuổi.

Khi tôi bảo ông chủ của tôi về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, họ đã sốc. Không có ai trong số họ muốn tôi chuyển sang việc khác, bởi vì họ lo lắng rằng họ không thể tìm được ai tốt và đáng tin cậy như tôi.

Tôi làm việc trong nhà bếp tại một trường học máy tính khai trương vào đầu năm 2006, và tôi nói về Đại Pháp với các học sinh.

Nhiều học sinh đã được phúc báo vì tin vào Đại Pháp là tốt. Một học sinh đã đỗ kỳ thi công chức sau khi tốt nghiệp. Nhiều người đã trượt kỳ thi này mặc dù họ có thứ hạng trong lớp cao hơn cậu ấy.

Sau này cậu ấy đã trở thành giám đốc một đồn cảnh sát. Cậu không quên những gì đã học từ tôi và nhẩm thuộc “Pháp Luân Đại Pháp hảo” thường xuyên. Cậu cũng thường giúp các học viên Đại Pháp thoát khỏi nguy hiểm.

Một học viên khác đã từng nói với tôi: “Bà không đi học, vậy sao bà có thể nói chuyện giống một người trí thức vậy?”

“Quả thực, tôi không đi học”, tôi đáp lại. “Chính là Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã khai mở trí huệ của tôi.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/9/359433.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/5/167824.html

Đăng ngày: 6-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share