Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-01-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 khi tôi 31 tuổi. Tôi mong muốn tìm kiếm giải pháp cho những mâu thuẫn gia đình mà tôi đang có vào thời điểm đó và Đại Pháp dường như có thể đưa ra lời giải đáp.

Không may là chỉ một năm sau, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu bức hại Đại Pháp, tôi trở nên lo sợ. Tôi cất giấu sách mặc dù tôi biết rằng Đại Pháp là tốt, nhưng khi tôi dừng tu luyện, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi đã không còn ý nghĩa nữa.

Tôi tiếp tục tu luyện trong bí mật.

Thời điểm đó, gia đình tôi mở một cửa hàng tạp hóa, tôi có thể mang sách ra cửa hàng để đọc khi không có khách và sẽ giấu sách đi khi có người đến. Nhưng tôi đã quyết định đọc sách một cách công khai khi tôi nghĩ rằng không ai biết tôi đang đọc sách gì.

Sau đó, tôi gặp một vài đồng tu, họ đã đưa cho tôi những bài kinh văn mới của Sư phụ và một số bản tuần báo Minh Huệ. Khi tôi đọc tin tức về những đệ tử Đại Pháp bị tuyên án và bị bức hại đến chết, tôi tự hỏi chính mình rằng tôi còn muốn tiếp tục tu luyện không: câu trả lời dứt khoát là có!

Dưới đây là kinh nghiệm của tôi về việc bảo trì chính niệm qua vô số hoàn cảnh khác nhau như thế nào.

Cứu độ chúng sinh

Năm 2004, hơn 40 học viên ở địa phương và thành phố chúng tôi đã bị bắt khi lái xe đi phân phát tài liệu Đại Pháp tại một vùng xa xôi. Trong hoàn cảnh phần lớn những người điều phối tại khu vực của tôi bị bắt, tôi bắt đầu đảm nhận vai trò là một người điều phối cho những học viên còn lại.

Hồi tưởng lại, tôi đã không dám nghĩ tôi đã vượt qua những ngày đó như thế nào.

Mỗi ngày tôi thức dậy lúc ba giờ sáng để luyện công trước khi đi lấy hàng cho cửa hàng lúc năm giờ. Tôi trả tiền hàng kèm theo một tờ tiền giấy có thông điệp về Pháp Luân Công viết tay trên đó. Trong suốt chuyến đi, tôi cũng có thể phân phát tuần báo Minh Huệ cho các học viên và làm một vài công việc điều phối.

Để phân phát tài liệu, tôi đã mua quần áo có thể ngụy trang vào ban đêm và một đôi giày không phát ra âm thanh. Thoạt đầu tôi có chút sợ hãi và đã để tài liệu trong người, nhưng sau khi chính niệm trở nên cường mạnh hơn, tôi đã bắt đầu mang một bao tài liệu to để có thể phân phát suốt đêm.

Sau đó, những học viên đã bắt đầu bước ra phối hợp với tôi. Tôi làm việc với một nam học viên lớn tuổi thông thạo khu vực nông thôn; khi có một học viên trẻ tuổi có thể lái xe máy, chúng tôi đã đi đến những khu vực xa xôi để phát tài liệu.

Đa số những học viên trong khu vực của tôi đã làm việc với tôi trước đó. Tuy nhiên, vì tôi thường đi cả đêm để phân phát từ 300 đến 400 tờ rơi và treo banner, nên một số học viên trở nên mệt mỏi sau khi phân phát tài liệu trong một đêm và từ chối cộng tác với tôi một lần nữa.

Một lần ngay trước Tết nguyên đán, các học viên đã đưa cho tôi sáu thùng sách Cửu Bình để tôi phân phát trong dịp này.

Tôi tìm đến một học viên có thể đi với tôi, nhưng cô ấy quá mệt khi vận chuyển những thùng sách và từ chối đi lần thứ hai. Cuối cùng thì tôi tự đi phân phát và mang tất cả các thùng sách đến nhà một học viên lớn tuổi, mỗi lần mang hai thùng, cất vào một nơi an toàn, và quay trở lại mỗi khi cần lấy để mang đi. Tôi quay lại nhà học viên này sau khi tôi hoàn thành việc phân phối tất cả sách.

Tôi đã kết thúc việc phân bổ sáu thùng sách lúc năm giờ sáng, Khi tôi quay trở lại nhà của học viên đó, cô ấy cảm thấy có lỗi với tôi và cô ấy đã khóc.

Bất kể là tôi có bận rộn hoặc mệt mỏi thế nào, tôi vẫn chu toàn mọi công việc trong nhà.

Một lần nọ, tôi trở về nhà lúc năm giờ sáng sau khi phân phát tài liệu suốt đêm. Tôi lau dọn nhà cửa với chồng tôi, bởi vì ông ấy cũng không biết rằng tôi đã đi ra ngoài. Tôi chỉ nằm nghỉ một lát vào ban đêm.

Chồng tôi và tôi không sống cùng ở một căn nhà, bởi vì tôi phải mở cửa hàng sớm và không muốn đánh thức ông ấy. Vì thế, ông ấy không biết rằng tôi luôn đi ra ngoài vào ban đêm cho đến khi ông ấy thức dậy vào một buổi sáng sớm và nhìn thấy tài liệu giảng chân tướng trong nhà tôi.

Tuy nhiên, bất chấp những thay đổi của môi trường, tôi chưa bao giờ dừng việc phân phát tài liệu.

Sau khi trở về từ trại cưỡng bức lao động, vì cửa hàng đã bị tịch thu, nên vợ chồng chúng tôi đã sống với mẹ chồng và anh chồng. Sống chung với họ cũng có đôi chút bất tiện cho tôi trong việc chứng thực Pháp. Thường thì tôi phải chờ đến đêm khuya khi họ đi ngủ rồi sau đó mới có thể ra ngoài phân phát tài liệu.

Đột phá quan niệm người thường

Là Đại Pháp đã biến tôi trở thành một người siêu thường, và trong suốt quá trình bước về phía trước, tôi phải đột phá nhiều quan niệm người thường.

Mùa đông ở Hắc Long Giang thường rất lạnh. Khi tôi bước ra khỏi nhà, chấp trước vào “lạnh” có thể can nhiễu đến tôi, làm tôi nghĩ đến nhiệt độ âm bên ngoài. Tuy nhiên khi tôi đột phá quan niệm “lạnh” thì mọi thứ đều thay đổi.

Đặc biệt là trường hợp khi tôi ra khỏi nhà lúc nửa đêm sau khi phát chính niệm và có chấp trước sợ hãi. Nhưng khi tôi đột phá nhân tâm này, không còn từ ngữ nào có thể mô tả trạng thái thoải mái hoàn toàn của tôi lúc đó. Một lần, khi chồng tôi nấu ăn còn tôi đang đọc sách trong cửa hàng, ông ấy nhờ tôi mang ít củi trong sân vào. Tôi đồng ý nhưng không muốn nhúc nhích vì bên ngoài rất lạnh.

Tuy nhiên, sau đó tôi quyết định rằng khi tôi phải làm gì, tôi chỉ nên làm mà không có bất cứ quan niệm nào về công việc đó. Tôi nhận ra rằng, khi tôi không có bất kỳ quan niệm nào, tôi có thể hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.

Một lần khi tôi ra ngoài với một học viên để treo poster. Tôi chuẩn bị poster khi đi và dán chúng lên mỗi khi tới một cây cột. Tôi làm nhanh đến nỗi người học viên đó đã không kịp chú ý đến hành động của tôi.

Từ khi bắt đầu đọc Tuần báo Minh Huệ, tôi có thể viết ra những câu từ mà các học viên thường dùng để giảng chân tướng và học thuộc lòng để dùng cho việc giảng chân tướng của tôi. Những người mà tôi nói chuyện với họ thường hỏi rằng tôi tốt nghiệp trường nào và khen tôi thông thái, nói rằng tôi giống như là một giảng viên đại học vậy.

Khi tôi bị bắt năm 2016 vì đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, tôi đã phối hợp với một học viên cũng bị bắt hai ngày trước đó. Tôi đã sử dụng những câu từ mà tôi ghi nhớ để giảng chân tướng. Khi cảnh sát nghe tôi nói, ông ấy cũng hỏi học viên đó rằng liệu tôi có phải là một giảng viên không.

Bị bắt giữ và bị đưa vào trại cưỡng bức lao động

Tôi đã bị bắt ba lần và tôi xin chia sẻ hai trong ba lần bị bắt đó và tôi đã phản bức hại như thế nào.

Được thả từ trại tạm giam sau tám ngày

Tôi bị báo cảnh sát năm 2011. Các cảnh sát đột nhập vào nhà tôi và tịch thu máy tính, đĩa DVD giảng chân tướng và banner. Họ đưa tôi đến đồn cảnh sát, ở đó tôi nhìn thấy tất cả tài liệu giảng chân tướng đã bị tịch thu được đặt trên ghế sofa. Khi cảnh sát bước vào xem xét, tôi nhân cơ hội này để họ đọc những tài liệu đó.

Các nhân viên từ sở cảnh sát tới, đưa tôi vào một căn phòng và hỏi tôi có đến Bắc Kinh không và tài liệu tôi lấy từ đâu.

Tôi hỏi họ: “Điều luật nào nói rằng tu luyện Pháp Luân Công là bất hợp pháp? Không có gì là sai khi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một người tốt.”

Họ đã không nói được lời nào và sau đó đã đưa con trai tôi đến để thuyết phục tôi.

Con trai tôi không có sự lựa chọn nào khác nhưng phải nói: “Mẹ ơi, nếu có gì phải thừa nhận, xin mẹ hãy nói đi!”

Tôi bảo với con trai rằng tôi không vi phạm bất kỳ điều luật nào, cháu hãy trở về nhà và nói với bà nội rằng tôi chắc chắn sẽ quay về nhà.

Vì cảnh sát đã không thể lấy được bất cứ thông tin nào từ tôi, họ đã gửi tôi đến trại tạm giam.

Khi tôi tuyệt thực tại trại tạm giam, giám đốc trại tạm giam đã hỏi tôi tại sao tôi từ chối ăn. Tôi đã nói với anh ta về sự đối xử bất công của cảnh sát đối với các học viên Pháp Luân Công. Khi anh ta cố thuyết phục tôi ăn và tôi từ chối, tôi đã bị đánh hai lần.

Không có sự lựa chọn nào khác, anh ta đành đưa tôi về sở cảnh sát và lôi tôi đến bệnh viện để bức thực. Khi tôi bước vào bệnh viện với xiềng xích trên người, cảnh sát nói rằng họ đang trừng phạt tôi để làm gương.

Nhưng tôi nghĩ khác.

“Tôi rất vinh dự được tu luyện Đại Pháp. Điều hạnh phúc nhất trong đời tôi là tu luyện Đại Pháp!”

Sau đó họ đặt một ống xông vào mũi tôi. Khi họ không nhìn thấy, tôi đã rút nó ra. Chứng kiến sự phản kháng của tôi, họ đã đưa tôi trở lại trại tạm giam.

Ngày kế tiếp, bảy nhân viên từ phòng 610 đến ép tôi ăn. Khi tôi từ chối, họ bắt đầu nói về những sự việc có thể xảy ra với con trai tôi nếu tôi chết. Tôi nói với họ rằng con người trong lịch sử đã sẵn sàng bị đọa đày chỉ để nói lên sự thực. Không thể đáp trả lại tôi, họ lại lôi tôi vào bức thực.

Tôi bị bức thực ba lần trước khi được thả ra vào ngày thứ tám.

Khi tôi vẫn còn trong trại tạm giam, cảnh sát đã đến nhà tôi và đề nghị chồng tôi phải trả phí bức thực, nhưng chồng tôi đã từ chối. Sau đó ông ấy nói với con trai là tôi đang tuyệt thực, nhưng con trai tôi có niềm tin rằng tôi sẽ sớm quay về nhà. Cháu có chính niệm vì tôi thường đọc sách Đại Pháp cho cháu nghe mỗi khi cháu có thời gian. Giờ đây, cháu đã học cấp ba, cháu đã giúp tôi rất nhiều việc Đại Pháp.

Ngày thứ tám, gia đình tôi đến đón tôi về, mọi người nghĩ rằng tôi không ăn uống gì trong suốt thời gian đó. Họ bớt lo lắng khi thấy tôi tràn đầy năng lượng sau khi được uống nước và tôi đã kể lại những gì xảy ra trong trại tạm giam cho mọi người nghe.

Chồng tôi kể với tôi rằng khi ông ấy đến đồn cảnh sát để hỏi thăm về tình hình của tôi, cảnh sát ở đó nói rằng Pháp Luân Công thực sự diệu kỳ, bởi vì chuông điện thoại của anh ta reo liên tục bởi những cuộc gọi từ hải ngoại vào ban đêm trong suốt thời gian tôi bị bắt. Chồng tôi cũng kể lại với những người hàng xóm rằng tôi đã mạnh mẽ như thế nào khi ở trong trại tạm giam. Ông ấy vô cùng tôn trọng Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp.

Một năm trong trại cưỡng lao động cưỡng bức

Năm 2012, tôi bị bắt. Vì lo sợ tôi sẽ tuyệt thực lần nữa nên họ đã đẩy tôi vào trung tâm tẩy não ở Cáp Nhĩ Tân trong hai năm. Tôi bị nhốt trong một căn phòng kín với một tù nhân được phân công theo dõi tôi và giúp cảnh sát “chuyển hóa” tôi, hoặc buộc tôi phải từ bỏ Đại Pháp.

Một lính canh đến nói chuyện với tôi mỗi ngày. Để buộc tôi “chuyển hóa” họ thậm chí còn làm nhục tôi. Không có chính niệm mạnh mẽ thì khó lòng vượt qua được khổ nạn này.

Khi mới bị đưa vào trại cưỡng bức lao động, tâm tôi trống rỗng và tôi không thể nhớ được lời giảng Pháp nào của Sư phụ.

Sau đó tôi nhớ lại một đoạn trong đĩa DVD giảng chân tướng và tôi bắt đầu lấy lại chính niệm. Dần dần tôi đã nhớ lại nhiều đoạn Pháp của Sư phụ. Một lần, khi người huấn luyện nói rằng tôi bị kết án hai năm lao động cưỡng bức, tôi tự nhủ rằng những gì họ nói thì không được tính.

Ở trại cưỡng bức lao động, mỗi tuần chúng tôi đều phải viết một bài thu hoạch, nhưng tôi từ chối hợp tác. Tôi đã viết lý do không tuân theo mệnh lệnh của họ và cũng giải thích với họ những giá trị văn hóa truyền thống của Trung Quốc đã bị họ bóp méo để tẩy não chúng tôi. Tôi còn viết ra bài thơ của Sư phụ “Hát lang dược” trong Hồng Ngâm III.

Khi tôi cho người bạn tù cùng phòng xem những gì tôi viết, cô ấy bị sốc và nói rằng án tù của tôi sẽ bị kéo dài nếu tôi nộp bản viết. Tuy nhiên, các lính canh không nói lời nào sau sự việc này và đối xử với tôi có chút tốt hơn. Họ cố bảo tôi lấy lại bài viết đó nhưng tôi bảo họ hãy để vào hồ sơ của tôi.

Khi một cảnh sát đến nói chuyện với tôi, tôi nói với cô ta rằng những lời nói của cô ấy không phải đến từ cô ấy. Cô ấy vừa rời đi vừa nói, “Vâng, đó không phải là từ tôi. Nó là từ tà linh.”

Tôi từ chối uống bất cứ loại thuốc nào sau khi tôi có triệu chứng cao huyết áp, nhồi máu não và bệnh lý tim mạch. Tôi nói với lính canh rằng mặc dù bác sĩ bảo tôi cần uống thuốc, Pháp Luân Đại Pháp cũng có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề.

Khi lính canh nghe điều này, cô ấy đã đưa tôi đến phòng cảnh sát và cố gắng dùng nhiều cách ép buộc tôi, nhưng tôi không lay động. Cô ấy không còn cách nào khác đành yêu cầu đưa tôi trở lại phòng của tôi.

Sau đó, đích thân trưởng trại cưỡng bức lao động đưa tôi đến phòng y tế, ở đó tôi thấy một hàng dài cảnh sát đứng ở đó trong khi y tá đang chuẩn bị tiêm. Tôi biết rằng họ muốn ép tôi tiêm thuốc, nên tôi nói rằng tôi sẽ tuyệt thực nếu họ tiêm thuốc cho tôi.

Vì tôi có triệu chứng bệnh tim nên họ không dám đụng vào tôi và đưa tôi vào một căn phòng. Tôi không được ăn chung với những người khác. Rồi sau đó tôi phát hiện ra rằng họ đã trộn thuốc vào thức ăn của tôi; tôi không ăn nữa.

Đêm hôm đó, trưởng trại cưỡng bức lao động đã đến gặp tôi và nói, “Đầu tiên chỉ uống hai viên thuốc thôi. Giám đốc trại cưỡng bức lao động nói rằng bà sẽ được thả ra để khám bác sĩ trong hai ngày nữa. Nếu bà thỏa mãn tiêu chí, bà sẽ được phóng thích.”

“Ông nghĩ rằng tôi muốn ra khỏi đây ư? Tôi muốn thoát khỏi bệnh này. Tôi sẽ không uống bất kỳ viên thuốc nào ngay cả khi ông buộc tôi gặp bác sĩ.”

Ngày hôm sau, họ đưa tôi đến gặp bác sĩ, bác sĩ đã chẩn đoán tôi bị cao huyết áp, nhồi máu não và suy tim. Bác sĩ nói rằng tôi phải uống thuốc.

Tôi biết rằng cảnh sát không dám giữ tôi lâu hơn nữa vì tôi thấy họ chuẩn bị thả tôi ra. Họ còn gọi cho Phòng 610 đưa tôi đi.

Cảnh sát rất lo sợ và gọi cho chồng tôi đón tôi về nhà mà không phải trả một xu nào. Trên đường về nhà, tôi giảng chân tướng cho các cảnh sát và nói với họ về việc tôi đã phản bức hại như thế nào trong trại cưỡng bức lao động. Họ đáp, “Bà hãy tu luyện bí mật ở nhà và đừng có ra ngoài phát tài liệu nữa.”

Vào buổi chiều, chúng tôi đến đồn cảnh sát địa phương để báo cáo trường hợp của tôi, nhưng vị cảnh sát phụ trách đăng ký nhân khẩu không có ở đó, họ hẹn tôi quay lại vào thứ Hai tuần sau.

Vào thứ Hai, tôi quay lại và gặp lại vị cảnh sát đó. Ông ta hỏi rằng tôi còn tu luyện không, còn tôi thì nói về cuộc đời của tôi gắn liền với Pháp Luân Công.

Ông ta nói, “Hãy tu luyện bí mật ở nhà và đừng có ra ngoài phát tài liệu nữa.”

Khi tôi hỏi ai đã thấy tôi phát tài liệu, ông ấy im lặng và hỏi chi tiết về gia đình tôi và cá nhân tôi. Rồi ông ấy bảo tôi ký tên và in dấu vân tay lên một tờ giấy.

Tôi từ chối, nên ông ấy bảo tôi viết một số câu nói của Ôn Gia Bảo (Thủ tướng Trung Quốc lúc đó), nhưng tôi cũng đã từ chối một lần nữa.

Không còn cách nào, ông ấy bèn bảo tôi lên gặp trưởng đồn cảnh sát và giải thích tình hình với trưởng đồn. Vị trưởng đồn nói, “Hãy đưa bà ta vào trại cưỡng bức lao động và để bà ta chết ở đó đi!”

Tôi vẫn im lặng.

“Bà có muốn vào đó một lần nữa không?” Ông ta hỏi.

Tôi đáp, “Tôi không muốn, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác nếu ông cứ cương quyết như thế.”

Sau đó họ gọi cho phòng cảnh sát để báo cáo rằng tôi từ chối hợp tác. Nhưng phòng cảnh sát bảo họ nghĩ ra một cách khác.

Sau cuộc điện thoại, trưởng đồn cảnh sát đổi giọng và nói rằng việc của tôi sẽ tiêu đời nếu tôi đến đồn thêm một lần nữa. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy nói rằng tôi biết nhiều.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã trở về nhà sau một năm với bản án hai năm lao động cưỡng bức.

Sau khi về nhà, tôi học Pháp và luyện công đều đặn. Mọi triệu chứng bệnh tật của tôi đã biến mất sau ba tháng. Gia đình và bạn bè tôi đã chứng kiến điều này.

Con xin tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ con và cứu độ con. Được tu tuyện Đại Pháp là ánh sáng của cuộc đời con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/25/360050.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/4/167817.html

Bản dịch 6-3-2018 có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share