Bài của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-11-2017] Năm 2000 tôi đến quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh để treo biểu ngữ kêu gọi cho quyền được tự do tập Pháp Luân Công. Sau khi bị bắt và đưa đến Sở cảnh sát Thiên An Môn, tôi được chuyển về quê và bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong ba năm.

Không màng danh lợi thế tục

Trong trại lao động, tôi bị giam giữ như một người tổ chức các hoạt động của Pháp Luân Công và bị biệt giam hơn hai tháng. Từ đội trưởng đến phó giám đốc đều cố hết sức để “chuyển hóa” tôi.

Giám đốc trại lao động sai người đưa tôi đến văn phòng của ông và đề nghị làm bạn với tôi. Tôi hỏi ông tại sao lại nhất định muốn gặp tôi.

“Chúng tôi đã thảo luận về tất cả những học viên Pháp Luân Công chưa được ‘chuyển hóa”, ông nói, “và tôi chịu trách nhiệm chuyển hóa anh và để anh tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.”

Ông bảo rằng ông đã điều tra về thân thế và quá trình làm việc của tôi. “Tôi biết anh sắp sửa được đề bạt vị trí phó giám đốc, nhưng cuối cùng lại không được vì đức tin của anh. Tôi thật không hiểu sao anh lại có thể hủy đi tiền đồ đầy hứa hẹn của mình chỉ vì một niềm tin cơ chứ.”

“Tôi vừa được thông báo về một chính sách mới cho trường hợp của những người tập Pháp Luân Công. Trong đó nói là, không cần biết trước đó có vấn đề gì, chỉ cần từ bỏ Pháp Luân Công, anh sẽ được khôi phục lại địa vị xã hội và vị trí công việc trước đây.”

Ông vẫn tiếp tục nói mãi cho đến khi nhận ra rằng tôi thực sự không hề quan tâm đến những thứ ấy và ông đã chấp nhận lắng nghe tôi trình bày.

Giải thích vấn đề tu luyện

“Ông không hiểu Pháp Luân Công là gì,” Tôi nói, “và cũng không hiểu đức tin này yêu cầu ra sao. Nếu tôi muốn những thứ như địa vị xã hội, tôi đã không bước vào tu luyện.”

“Thích Ca Mâu Ni là một Thái tử, nhưng ông đã từ bỏ tất cả để tu Phật. Nếu theo cách nghĩ của ông, thì điều này thậm chí sẽ còn thống khổ hơn nhiều. Tuy nhiên, Phật giáo đã phổ truyển khắp thế giới và được thực hành hơn 2500 năm.” Ông giám đốc bảo rằng ông không tin điều này vì con người ngày nay chỉ muốn giàu có và thành đạt hơn.

Tôi nhận ra rằng mình cần tiếp cận vấn đề này từ khía cạnh khác. Tôi nói đến những cải thiện về mặt sức khỏe lẫn quan điểm sống sau khi tôi bắt đầu tu luyện và cả gia đình đã thụ ích từ việc tu luyện của tôi như thế nào.

Tôi bảo ông ấy rằng, “được chuyển hóa” có nghĩa là tôi từ bỏ đức tin cũng đồng nghĩa là từ bỏ cuộc sống của chính mình. “Hãy nói tôi nghe xem,” tôi hỏi, “tôi có thể từ bỏ cuộc sống của mình không?”

Ông không còn gì để nói khi nhận ra rằng tôi kiên định với đức tin của mình. Nhưng rồi ông phản bác, “Vì tôi là một Đảng viên, Đảng đã yêu cầu tôi chuyển hóa anh và tôi phải làm. Còn việc có ‘bị chuyển hóa’ hay không đó là chuyện của của anh. Tôi sẽ đến đây tám tiếng mỗi ngày và sẽ tiếp tục báo cáo tình hình với cấp trên.”

Bất hối

Khi nói chuyện với tôi lần nữa, ông nói, “Tôi đã thấy nơi anh bị giữ. Đó không phải là nơi anh nên ở. Những tên trộm cắp và cướp bóc ở cùng buồn giam với anh. Một số chúng còn bị bắt nhiều lần dù còn rất trẻ. Anh có thấy chán nản không khi phải ở chung chỗ với một nhóm bất hảo như thế không?”

Cân nhắc một lúc rồi tôi nói, “Tôi bị bắt giam chỉ vì tôi nhất định muốn làm một người tốt tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Dĩ nhiên là tôi không nên ở đây; nhưng tôi có thể làm gì nếu các ông không chịu trả tự do cho tôi?’

“Tôi là học viên Pháp Luân Công duy nhất trong buồng giam. Tất cả tù nhân còn lại đều là những thành phần bất hảo, nhưng họ biết tôi là một người tốt. Tôi chưa bao giờ đánh nhau với họ. Mặc dù họ vẫn có mâu thuẫn, nhưng tất cả đều đối xử với tôi như bạn bè. Họ nói chuyện với tôi khi gặp phải vấn đề. Một vài người còn bảo, ‘Pháp Luân Công thật sự rất tốt. Sau khi tôi ra tù, tôi cũng sẽ tập Pháp Luân Công.’ Rõ ràng là mặc dù tôi không nên ở đây, nhưng tôi lại không hề cô đơn.”

Thật là buồn khi mất đi tự do về thể xác, nhưng sẽ không vì thế mà lại mất đi tự do về tinh thần. Tuy bị giam nhưng tâm hồn tôi thì vẫn tự do. Dù ông là giám đốc, nhưng ông lại không hề tự do trong suy nghĩ. Thậm chí ông biết Pháp Luân Công là tốt và có thể khiến ông khỏe mạnh, nhưng ông lại không dám nói rằng nó tốt và để yên cho người ta tập luyện, bởi vì ông không thể thoát khỏi những thứ xiềng xích về tinh thần đã được ghi trong bản tuyên thệ với Đảng.”

Chúng tôi tiếp tục thảo luận sâu hơn. Cuối cùng, tôi nói, “Con người có cuộc sống và số mệnh của họ. Quan điểm của tôi chính là tôi có thể đạt được địa vị này nọ trong xã hội hay không là do số mệnh định đoạt. Tôi sẽ cố hết sức cho dù địa vị của tôi có thể nào đi nữa. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc. Ông liệu có thể làm thế được không.”

Trước khi chúng tôi có cuộc nói chuyện lần thứ ba thì ông ấy bị sa thải.11 học viên Pháp Luân Công đã trốn thoát khỏi trại lao động. Đúng sáng hôm đó, ông giám đốc còn được tuyên dương tại một buổi lễ cấp thành phố về những nỗ lực đáng kể của ông trong việc bức hại Pháp Luân Công.

Có lẽ đây là một dẫn chứng thích đáng về thiện ác hữu báo cho những quan chức tuân theo yêu cầu của Đảng Cộng sản Trung Quốc mà bức hại học viên Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/28/357231.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/30/167762.html

Đăng ngày 6-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share