Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-12-2017] Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp đã được hơn 20 năm. Ở tuổi 84, tôi vẫn khỏe mạnh như thanh niên nhờ tu luyện.

Bước vào tu luyện

Mùa hè năm 1997, vợ tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan. Em trai của bà đến thăm chúng tôi ngay khi biết tin. Cậu ấy nói: “Tại sao chị không thử tập Pháp Luân Công? Tập Pháp Luân Công không phải là mê tín. Đó là một môn tu luyện chân chính.” Cậu ấy cũng kể với chúng tôi về huyền năng trị bệnh thần kỳ của môn tu luyện.

Sau khi về nhà, cậu ấy đã gửi cho chúng tôi băng ghi hình các bài giảng của Sư phụ. Chúng tôi đã xem và có cảm giác rất tích cực và bình yên.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy và lấy kính đeo như thường lệ. Tôi cảm thấy chóng mặt và nhanh chóng bỏ kính ra. Khi nhìn lên, tôi có thể nhìn rõ mọi thứ ở xa. Tôi cầm một cuốn sách lên và có thể đọc mọi chữ ở khoảng cách gần. Từ giây phút đó, tôi không còn cần dùng kính nữa. Đại Pháp thật tuyệt vời và từ lúc đó, tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ từ bỏ tu luyện.

Mỗi ngày vợ chồng tôi sẽ học Pháp cùng nhau sau khi chúng tôi làm xong những việc vặt hàng ngày. Chúng tôi tham dự ba nhóm học Pháp mỗi ngày.

Kiên định tu luyện

Vài ngày sau khi trở thành một học viên, tôi lên cơn đau tim khi học Pháp buổi tối cùng các học viên khác. Tôi đổ rất nhiều mồ hôi và suy sụp. Các học viên khác đưa tôi lên giường.

Biết rằng chúng tôi vẫn còn là học viên mới, nên một học viên hỏi vợ tôi để biết tôi có muốn đến bệnh viện hay không. Bà ấy ngay lập tức từ chối và nhờ họ giúp đưa tôi về nhà. Sáng hôm sau, tôi như được tái sinh và cảm thấy rất khỏe khoắn. Tôi đã luyện công buổi sáng cùng vợ mình.

Vợ tôi đã bỏ tất cả các loại thuốc sau khi bước vào tu luyện được ba ngày. Tôi bảo bà ấy thử chờ thêm chút thời gian nữa [xem sao]. Bà nói: “Chúng ta nên có niềm tin vững chắc vào Đại Pháp vì chúng ta là người tu luyện. Tại sao còn giữ chúng làm gì?” Bà ấy là một học viên tinh tấn và thường khích lệ tôi tinh tấn hơn.

Một buổi sáng, tôi bắt đầu đọc Pháp sau khi ăn sáng. Tôi đã đọc xong tất cả chín bài giảng trước khi nhận ra rằng trời đã tối. Tôi thậm chí còn không nghe thấy vợ gọi mình ăn trưa. Trong khi học Pháp, tôi cảm thấy như bản thân đang ở trong một không gian khác, cảm giác đó thật tuyệt vời.

Trải nghiệm những điều thần kỳ

Đôi lúc khi đọc Pháp, các chữ trở nên rất lớn và chuyển sang màu xanh da trời. Chúng trông rất đẹp. Một lần khi đang ngồi đả tọa, cơ thể tôi bay lên không trung. Cảm giác đó rất thoải mái.

Tôi từng mắc rất nhiều chứng bệnh dai dẳng trước khi tu luyện Đại Pháp. Tôi gặp các vấn đề về động mạch vành và thường xuyên phải nhập viện. Tôi cũng bị đau dạ dày và viêm tụy. Tôi phải uống thuốc giảm đau mỗi ngày và gặp khó khăn khi đi lại.

Sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các bệnh tật đã biến mất trước khi tôi kịp nhận ra. Tôi đã không uống thuốc hay tiêm kể từ đó. Như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“… tuy rằng không cho phép chư vị phiêu [đãng bay] lên, nhưng chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy. Trước đây đi mấy bước là mệt, hiện nay đi [bộ] xa mấy cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng, đạp xe đạp cảm thấy như có người đẩy, leo bậc thang cao mấy cũng không mệt; đảm bảo sẽ như vậy. [Ai] đọc sách này tự tu cũng có thể đạt đến trạng thái đáng có được giống như thế.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi sống cách quê mình khoảng 35 cây số, và tôi đã đạp xe về đó rồi lại đạp trở lại. Có một ngọn đồi dốc trên đường đi và nhiều thanh niên phải xuống xe mà đẩy. Nhưng tôi không bao giờ phải xuống xe. Tôi càng đạp, càng cảm thấy như có ai đó đang đẩy mình.

Như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Nhưng là người tu luyện chân chính, chư vị mang theo thân thể có bệnh, [thì] chư vị tu luyện không được. Tôi phải giúp chư vị tịnh hoá thân thể.” (Chuyển Pháp Luân)

Không lâu sau khi tôi trở thành một học viên, da trên mặt và cánh tay tôi tưởng chừng bị nhiễm trùng nặng. Da rất ngứa và có dịch lỏng màu vàng nhạt chảy ra. Cảm giác rất đau đớn. Sau một thời gian, những vẩy cứng hình thành và rơi xuống, để lại làn da mới hồng hào. Như thể tôi đã rũ bỏ được lớp da cũ.

Da tay phải của tôi luôn bị khô và nứt nẻ nhiều. Thoa dầu mỡ trong nhiều năm cũng không giúp được gì. Thông qua tu luyện, da trên cánh tay này đã trở nên mềm mịn. Sư phụ hết lần này lần khác loại bỏ những nhân tố bệnh tật ra khỏi thân thể tôi.

Một ngày nọ, tôi bị một chiếc xe ba bánh đụng phải rồi kéo lê suốt một quãng đường dài. Người lái xe đã rất khiếp sợ và muốn đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng tôi bảo anh đưa tôi về nhà.

Khi lên xe của anh, tôi nhận ra rằng mình đang bị chảy máu. Tôi chỉ biết rằng mình sẽ ổn thôi. Tôi cảm ơn lái xe sau khi đưa tôi về nhà. Ngay khi tôi bước vào trong, tôi nghe anh ấy nói lớn: “Tôi thật may mắn, ông là người tốt [vì đã không đòi tôi tiền chữa trị].” Vụ việc này giống như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Những sự việc kiểu như thế là đến để lấy đi [sinh] mệnh [của người ta]; nhưng sẽ không gặp nguy hiểm gì.” (Chuyển Pháp Luân)

Một buổi sáng mùa đông năm 2012, tôi đã không thức dậy để luyện công. Tôi chỉ nằm đó trong trạng thái hôn mê, không nói chuyện với ai hay ăn uống gì cả. Cả ngày tôi nói năng không lý trí và bị chóng mặt. Hai con gái tôi, cũng là học viên, đã lo lắng và mời nhiều học viên đến để phát chính niệm cho tôi.

Trong khi đang trong trạng thái hôn mê, có người yêu cầu tôi đi cùng họ. Nhưng tôi kiên quyết nói: “Ta sẽ đi với Sư phụ, chứ không phải ngươi!” Tôi bất tỉnh một thời gian dài nhưng cuối cùng cũng tỉnh dậy. Sư phụ lại cứu mạng tôi một lần nữa.

Tôi đo lường bản thân mình dựa trên các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi từng là một người nóng tính và không biết tha thứ. Mọi chuyện luôn phải đúng ý tôi.

Tôi cũng rất chấp trước vào tiền bạc. Mặc dù có rất nhiều nhân tâm, nhưng tôi đã có thể buông bỏ từng cái một.

Một lần đường dây điện thoại của chúng tôi bị dùng trộm và hóa đơn điện thoại lên đến 1.000 nhân dân tệ, trong khi bình thường chỉ mất 10 nhân dân tệ. Mức lương hàng tháng của tôi chỉ khoảng 400 nhân dân tệ vào thời điểm đó. Tôi đã định tới bưu điện và cãi nhau với ai đó.

Vợ và các con gái tôi nói với tôi rằng việc đó không ngẫu nhiên và tôi không nên bỏ qua cơ hội mà Sư phụ đã an bài để tôi đề cao. Sau đó tôi đã trả hóa đơn mà không thắc mắc gì, và điều đó cũng không bao giờ xảy ra nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/10/351419.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/19/166809.html

Đăng ngày 12-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share