Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-11-2017] Tôi 46 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Con đường tu luyện của tôi không bằng phẳng mà đầy thăng trầm. Bất chấp cuộc bức hại, đức tin của tôi không bao giờ lay chuyển. Tôi đã kiên định trên con đường phản bổn quy chân và liên tục chứng kiến sự từ bi của Sư phụ Lý Hồng Chí và sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Buông bỏ chấp trước vào danh

Tôi là một bếp trưởng và được đánh giá là rất tài năng. Khi xem một món ăn được chuẩn bị, thật dễ để tôi nhớ cách chế biến nó. Lúc mới 20 tuổi, tôi đã trở thành bếp trưởng và chẳng bao lâu tôi trở nên nổi tiếng trong thành phố.

Vì trẻ tuổi, xông xáo, thông minh và có tay nghề tốt, nên tôi đã nảy sinh chấp trước mạnh mẽ vào danh. Tôi nhanh chóng trở nên ngạo mạn và khoe khoang về năng lực của mình. Tôi chấp trước vào danh và thích hiển thị. Tôi sẽ trách mắng hay đánh những tập sự ngay cả khi họ mắc phải lỗi nhỏ. Tôi không bao giờ lắng nghe những lời phê bình. Ngay cả ông chủ cũng không bao giờ dám khó chịu với tôi.

Tôi cũng thích võ thuật và khí công. Từ nhỏ tôi đã bắt đầu tập những thứ đó. Tôi đã trải nghiệm tất cả những hiện tượng mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Và tôi thường chữa bệnh cho người khác.

Năm 1995, tôi may mắn đắc được Đại Pháp. Khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi biết rằng mình đã đắc được bảo bối. Trong tâm tôi cảm nhận sâu sắc rằng mình đã tìm thấy ý nghĩa chân chính của sinh mệnh và đây chính là điều mình muốn.

Sau đó, tôi nhìn ra những thiếu sót của mình khi đo lường bản thân theo Pháp Luân Đại Pháp. Tôi được xếp vào hạng người nào? Mặc dù xấu hổ về hành vi của mình, nhưng thật không dễ dàng buông bỏ những chấp trước đó.

Ngay khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi được cấp nhiều cơ hội để buông bỏ chấp trước vào tự ngã. Khi tìm việc, một số ông chủ nói rằng tôi còn quá trẻ và đánh rớt tôi trong buổi phỏng vấn. Một số thì thấy những món tôi làm thử chưa đủ tốt. Một vài ngày sau khi tôi bắt đầu công việc ở một nhà hàng, một người quản lý nói: “Tôi sẽ không thuê anh kể cả anh làm việc không công. Bây giờ anh có thể đi. Tôi sẽ không trả cho anh một xu nào.” Nếu là trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ đập tan nhà hàng của ông ấy, nhưng tôi đã kiểm soát bản thân. Tôi không còn là tôi trước kia nữa. Tôi muốn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và trở thành một người tốt.

Sư phụ giảng:

“Như vậy đâu phải là nhu nhược? Tôi nói đó là thể hiện của tâm Đại Nhẫn, là thể hiện của ý chí kiên cường; chỉ người luyện công mới có thể có tâm Đại Nhẫn như vậy.” (Chuyển Pháp Luân)

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là NhẫnTinh tấn yếu chỉ)

Dưới sự chỉ dẫn của Pháp Luân Đại Pháp, tôi mong muốn loại bỏ tâm bất bình của mình. Một khảo nghiệm qua đi thì khảo nghiệm khác lại đến. Một số thì tôi dễ dàng qua được, còn trong các khảo nghiệm khác, tôi vẫn không thể lay chuyển được tâm oán hận của mình. Trong cả một năm, tôi không thể kiếm được một công việc ổn định. Đến cuối năm đó, tôi đã có thể buông bỏ được cảm giác thất vọng và bẽ bàng, cuối cùng tôi cảm thấy điềm tĩnh và thanh thản cho dù có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhận ra rằng tất cả những thử thách đó xuất hiện là vì tôi chấp trước vào danh. Sư phụ đang phơi bày chấp trước của tôi và cấp cho tôi cơ hội để buông bỏ chúng. Ngay khi nhận ra điều này, hoàn cảnh lập tức phát sinh biến hóa và tôi trở thành một bếp trưởng tại một nhà hàng của khách sạn. Trong 20 năm qua, công việc của tôi rất ổn định. Tôi không còn tập trung vào danh tiếng nữa.

Buông bỏ chấp trước tham lam

Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi có toàn quyền quyết định mua hoặc sử dụng các loại hàng hóa trong nhà hàng mà tôi làm việc. Có sự chênh lệch lớn giữa tổng số thực phẩm mua vào và số lượng dùng để chế biến, đặc biệt ở một nhà hàng đông đúc. Vì vậy tôi luôn lợi dụng việc này để kiếm tiền bỏ túi – điều này được xem là bình thường ở Trung Quốc.

Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu được quan hệ giữa mất và được. Tôi biết việc gian lận như thế là sai.

Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Trong tôn giáo giảng: Chư vị có tiền nhiều đến mấy, làm quan to đến đâu cũng chỉ là mấy chục năm, khi sinh chẳng đem đến, khi tử chẳng mang theo. Cái công này tại sao quý giá vậy? Chính vì nó tăng trưởng trên thân nguyên thần của chư vị, khi sinh đem đến được, khi tử mang theo được; hơn nữa nó quyết định trực tiếp quả vị của chư vị; do đó tu được không dễ.” (Chuyển Pháp Luân)

Khi người giao hàng gọi điện để xin số tài khoản ngân hàng của tôi, nói rằng muốn chuyển tiền hoa hồng cho tôi, tôi kiên quyết từ chối và nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và sẽ không lấy một xu. Chỉ cần anh đảm bảo chất lượng hàng hóa và giữ giá hợp lý, còn tôi thì không cần tiền hòa hồng.” Họ nói: “Chúng tôi giao hàng cho nhiều nhà hàng nhưng chưa thấy một bếp trưởng nào trung thực như anh, lại không muốn nhận tiền hoa hồng. Một số bếp trưởng còn giận dữ nếu chúng tôi đưa cho họ không đủ. Pháp Luân Đại Pháp thật sự tuyệt vời.” Tôi nói với họ: “Hãy cảm tạ Sư phụ tôi, Ngài đã dạy tôi trở nên trung thực.”

Sau đó, một đơn vị đến để lấy một số hải sản khi tôi làm việc cho một nhà khách do chính phủ quản lý. Sau đó, họ đưa tôi một tấm séc trị giá 4.000 nhân dân tệ và nói lúc nào tôi muốn rút tiền thì điền ngày vào. Sau đó, tôi cho nó vào túi quần áo lao động và quên mất. Vài ngày sau, tôi thấy nó và chuyển nó cho phòng tài chính của nhà khách.

Họ không ngạc nhiên vì họ biết tôi là một học viên và tôi không nhận các món tiền kiểu này.

Khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đang diễn ra khốc liệt nhất, lúc đó tôi đang làm việc ở một chỗ khác, tôi đã nói với các đồng nghiệp về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tại nhà hàng đó, nhiều nhân viên lấy thức ăn mang về nhà, đến mức một vài người chưa bao giờ phải mua thực phẩm ở ngoài. Tuy nhiên, tôi đã không lấy bất cứ thứ gì về nhà, và theo thời gian, các đồng nghiệp của tôi nhận ra rằng tôi quả thực có đạo đức cao thượng. Họ đều khâm phục tôi.

Dưới sự chỉ đạo của Phòng 610, một quản lý công ty đã đến điều tra xem trong nhà hàng chúng tôi có học viên nào không. Nếu có, công ty sẽ phải sa thải họ. Người quản lý này biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cũng biết rằng tôi là một nhân viên xuất sắc có tiếng tăm.

Mật vụ Phòng 610 hỏi người quản lý: “Có học viên nào làm việc ở đây không?”

Người quản lý nói: “Không, tôi không biết có ai.”

“Người bếp trưởng đó không tu luyện sao? Hai người làm việc với nhau hàng ngày mà.”

“Không, giờ mới nghe anh nói thế.”

Nhân viên mật vụ đó nói rằng: “Vậy thì tôi sẽ báo cáo thế nào?”

Người quản lý hỏi: “Anh sẽ báo cáo ai nếu không ai ở đây là học viên?”

Nhân viên đó lắc đầu và nói: “Được rồi, tôi đã làm xong việc của mình. Vì không ai nói với tôi người nào tu luyện, tôi sẽ chỉ báo cáo rằng không có ai ở đây tu luyện.” Sau đó anh ta rời đi.

Sau đó người quản lý này mắc một khối u. Bác sĩ nói với anh ấy rằng anh chỉ sống được ba tháng nữa. Đó là chuyện của mười năm trước và bây giờ anh ấy vẫn khỏe mạnh. Vì đã minh bạch chân tướng về Đại Pháp và bảo vệ các học viên, anh ấy đã được phúc báo.

Tâm tranh biện

Tôi đã được giới thiệu đến một nhà hàng sau khi họ đã thay sáu bếp trưởng khác trước đó. Hầu hết nhân viên được thuê cùng tôi là các học viên và nhờ tôi nên họ bắt đầu tu luyện. Chúng tôi làm việc với nhau một cách chu toàn và đáng tin cậy.

Cuối tháng đầu tiên, ông chủ và gia đình ông mời chúng tôi dùng bữa tối. Ông ấy nói: “Tôi bắt đầu với một quán ăn bình dân nhỏ và bây giờ tôi là chủ nhà hàng lớn này. Tất cả các bạn đều có tay nghề cao và có nhân phẩm tốt. Tôi sẽ không bao giờ thay thế ai trong các bạn. Tôi hy vọng các bạn không rời đi và sẽ tiếp tục làm việc với tôi.”

Một ngày, có một số cà chua vừa mới mua biến mất. Chúng tôi cần dùng chúng cho các món bữa trưa và không còn kịp để đi mua. Ông chủ thấy không vui. Ông ấy hỏi: “Chúng ta vừa mới mua sáng nay, vậy chúng đã đi đâu mất?” Ông ấy chỉ tôi và nói: “Anh phải chịu trách nhiệm.”

Tôi nói: “Trong nhà bếp sẽ không có ai động đến chúng.” Ông ấy tiếp tục phàn nàn còn tôi thì im lặng.

Ngày hôm sau, chị gái ông chủ đến và nói với chúng tôi bà đã lấy chúng. Ông chủ xấu hổ và nói: “Anh luôn nói thẳng. Tại sao anh không giải thích khi tôi đổ lỗi anh?”

Tôi nói: “Tôi không muốn tranh luận với ông. Điều đó sẽ gây tác động tiêu cực đến mối quan hệ của chúng ta. Tất cả các học viên chúng tôi cố gắng để trở thành người tốt. Qua thời gian, ông sẽ hiểu và tin tưởng chúng tôi.”

Có nhiều tình huống tương tự khác. Chúng tôi luôn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để hóa giải mâu thuẫn. Tôi làm việc ở nhà hàng này cho tới khi nó đóng cửa vì tòa nhà được bán. Trong bữa tối chia tay, ông chủ ôm chặt tôi và rơi nước mắt nói: “Không dễ để tìm được một người tốt. Gặp được nhóm các bạn không hề dễ dàng gì.”

Ông chủ này và tôi vẫn là bạn tốt và ông đã nói với bạn bè mình chân tướng về cuộc bức hại.

Tâm sắc dục

Ngày nay, bạo lực và sắc dục có ở khắp mọi nơi, từ sách báo cho đến video và mạng internet. Khi bắt đầu tu luyện, tôi chỉ mới hơn 20 tuổi. Tôi trẻ trung và đẹp trai nên có sức hấp dẫn với các cô gái. Tôi đã từng có vài người bạn gái. Nhưng khi bắt đầu tu luyện và biết cách kiểm soát bản thân, tôi đã dừng lại tất cả các mối quan hệ không nghiêm túc rồi kết hôn.

Sau khi kết hôn, tôi đã hành xử đúng đắn. Tôi để ý cách ăn nói của mình và tránh đùa cợt với phụ nữ.

Một đồng nghiệp nữ nói cô ấy thích tôi. Lúc đầu tôi không quan tâm. Sau đó những hành xử không đúng đắn của cô ấy đã cảnh báo tôi. Tôi nói với cô ấy: “Tôi đã có một gia đình hòa thuận rồi, tôi sẽ không bao giờ ly hôn vợ mình và cưới cô. Tôi không thuộc về cô. Một ngày nào đó cô sẽ tìm được người thực sự thuộc về mình.”

Sau khi tôi kiên quyết từ chối, cô ấy dần buông được tình cảm dành cho tôi. Sau đó cô ấy tìm được một người đàn ông tốt và kết hôn. Nếu tôi không phải là một học viên, có thể tôi đã ngoại tình với cô ấy. Nhưng tôi là một người tu luyện và tuyệt đối không được xuôi theo trào lưu đám đông. Tôi giữ đức tin chân chính, chính niệm và hành xử như một học viên.

Tôi không thể diễn tả hết được lòng biết ơn của mình đối với Sư phụ. Tôi đã từng có rất nhiều thói quen xấu. Bây giờ tôi có sức khỏe tốt, một gia đình hạnh phúc và nhiều bạn bè. Tôi trân quý Đại Pháp. Tôi trân quý từng bước trên con đường tu luyện của mình. Tôi hy vọng rằng nhiều người hơn có thể biết Pháp Luân Đại Pháp tuyệt diệu thế nào!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/24/357073.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/13/166726.html

Đăng ngày 30-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share