Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-11-2017] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 15 tuổi. Mẹ tôi thường bảo tôi phải nghĩ đến người khác và nhẫn với người khác bằng việc tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi đồng ý với mẹ và cố gắng làm theo lời mẹ dạy. Khi một ai đó ở trường học gây khó khăn cho tôi, tôi xem mình là một người tu luyện và không phản ứng lại.

Hỗ trợ tài chính

Lần nọ, nhà trường quyết định hỗ trợ 800 tệ tiền học phí cho con em những gia đình có thu nhập thấp. Nhiều học sinh mong muốn nhận khoản hỗ trợ đó, kể cả tôi. Khi cô giáo nói với mẹ tôi về cơ hội này, mẹ tôi nghĩ rằng việc nộp đơn là không đúng vì mẹ là một học viên. Mẹ nói rằng chúng tôi không đủ chuẩn của một gia đình có thu nhập thấp, vì thế giáo viên của tôi đã liên lạc với bố tôi, và bố đã đến chính quyền địa phương và nộp các giấy tờ cần thiết cho việc hỗ trợ này.

Nhiều ngày sau đó, cô giáo gọi tôi lên văn phòng và đưa tôi 800 tệ. Nhưng trong tâm tôi xuất ra một niệm: “Mình có nên nhận món tiền này không nhỉ?”

Ngày nọ, tôi nhận thấy rằng trường học đã tính tiền ba bữa ăn mỗi ngày của tôi, mặc dù tôi chỉ có ăn một bữa. Tôi kể lại với mẹ và chúng tôi nhận ra rằng lẽ ra tôi không nên nhận 800 tệ. Ngày hôm sau, mẹ tôi đã trả lại món tiền đó cho cô giáo của tôi. Mẹ giải thích rằng những nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp dạy học viên nghĩ đến người khác trước và không nhận những gì không thuộc về mình. Sau đó họ nói chuyện với nhau một lúc về Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi giảng chân tướng về môn tu luyện và về cuộc bức hại, vốn rất khác với những tuyên truyền vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Cô giáo rất xúc động khi được nghe chân tướng, “Tôi mong ước có nhiều người như chị. Nếu người Trung Quốc ai ai cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và không có ai tham lam nữa, xã hội sẽ chẳng là một nơi tốt đẹp hơn sao?”

Cô giáo từ đó đối xử với tôi rất tốt và giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi biết rằng vì cô đã biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thấy rất mừng cho cô.

Một giọng hát hay

Tôi rất thích hát nhưng tôi hát không hay. Bạn bè thường cười tôi mỗi khi tôi cất giọng hát.

Vài năm trước, từ khi bắt đầu tu luyện, tôi thường nghe những bài hát do học viên trình bày và học nhiều bài hát. Tôi không chỉ xướng âm đúng cao độ, mà chất giọng nghe cũng khá tốt. Điều thú vị là tôi không thể chỉ hát đúng những bản nhạc Đại Pháp mà còn hát đúng những bản nhạc của người thường.

Trong dịp lễ hội mừng năm mới năm nay, lớp tôi tổ chức cuộc thi tài năng và tôi đã hát một bài hát do học viên sáng tác có tên “Câu chuyện về những vì sao.” Thầy hiệu trưởng, hai cố vấn và một người thợ chụp ảnh cùng tham gia với lớp tôi. Người thợ chụp ảnh còn chụp ảnh tôi nữa.

Sau khi hát xong, mọi người vỗ tay, nói rằng giọng tôi rất hay và đề nghị tôi hát một bài khác. Lần này tôi hát bài “Đắc Độ”. Khi mọi người yêu cầu tôi hát tiếp, tôi ngồi song bàn và hát “Luyện tĩnh công”. Mọi người rất ấn tượng và có những tràng vỗ tay ấm áp cho tôi. “Điều này thật tuyệt vời,” một người cố vấn nhận xét, “Cần rất nhiều nỗ lực để làm việc này!”

Đã nhiều tháng trôi qua và tôi vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc ấy. Chương trình biểu diễn tài năng ấy đã giúp mọi người hiểu rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và sau này mọi người sẽ nhận được những điều tốt đẹp.

Một tai nạn giao thông

Tôi luôn cảm thấy mình quá may mắn được làm một đệ tử Đại Pháp bởi vì Sư phụ Lý chăm sóc và bảo hộ tôi rất nhiều lần. Tôi xin được chia sẻ một câu chuyện xảy ra hồi tôi chín tuổi.

Đó là một ngày trời tuyết dịp Tết Nguyên Đán. Tôi và bà ngoại cùng băng qua một con đường trơn trượt. Một chiếc ô tô chạy rất nhanh và phóng về hướng bà và tôi. Tôi bị xe đâm vào và kéo lê trên đường hơn mười mét, và bất tỉnh. Chiếc xe không dừng lại cho đến khi văng ra khỏi đường, lao qua một con mương, làm gãy mấy bụi cây nhỏ và đụng vào một cây cột điện. Túi khí đã bung ra và người lái xe được cứu sống.

Bà ngoại kể lại là một số người đã bế tôi lên khỏi mặt đất và nhận ra người tôi mềm nhũn như một sợi bún. Những người gần đó nói rằng tôi có thể không sống được. Sau khi được đưa vào một bệnh viện địa phương, tôi liên tục nôn ói, co giật và vẫn còn hôn mê. Bác sĩ ở bệnh viện đó nói rằng tình trạng của tôi rất tệ, họ không thể điều trị gì cho tôi và chuyển tôi đến bệnh viện tỉnh.

Mẹ tôi đến, trong tâm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Mẹ cũng nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Mẹ còn an ủi người tài xế: “Cậu đừng lo lắng. Con tôi sẽ ổn thôi.”

Tôi vẫn hôn mê khi ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện tỉnh. Các bác sĩ dặn mẹ tôi ở lại với tôi và liên tục gọi tên tôi, nên mẹ đã liên tục nhắc lại hai câu trên. Sau khi bác sỹ truyền dịch qua đường tĩnh mạch cho tôi, người tôi nổi đầy mẩn đỏ đến nỗi họ phải dừng truyền vì không thể tìm thấy tĩnh mạch của tôi.

Mẹ tôi vẫn mở bài giảng audio của Sư phụ cho tôi nghe và tôi đã tỉnh dậy một cách kỳ diệu nhiều ngày sau đó. Mặc dù tôi không có vết thương nào, nhưng các bác sĩ nói rằng tôi bị tổn thương thần kinh và kết luận rằng tôi bị đột quỵ. Mẹ tôi bảo tôi tiếp tục lắng nghe bài giảng của Sư phụ và nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Tôi đã phục hồi hoàn toàn sau một thời gian ngắn. Hiện giờ tôi cao gần một mét tám và có thị lực tốt nhất lớp. Tôi khỏe mạnh và tươi vui.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/6/353359.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/25/166875.html

Đăng ngày 7-1-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share