Bài viết của Tiểu Xuân, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 21-9-2017] Tôi đến từ tỉnh Hắc Long Giang, năm nay 44 tuổi, cuộc đời tôi giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi lênh đênh trên biển lớn, không có cảm giác về chốn dừng chân. Thuở nhỏ nhà tôi ở nông thôn, do điều kiện kinh tế khó khăn nên tốt nghiệp trung học xong tôi phải ở nhà của chị gái, người nhà chị gái đều thấy phiền phức, muốn tìm chồng cho tôi.

Hai mươi tuổi tôi đã kết hôn, chồng tôi là một người cờ bạc rượu chè gái gú đủ cả, khi uống rượu say thường về nhà nổi cơn điên, có lúc còn đánh tôi. Anh ấy cũng không chịu làm ăn gì, hai chúng tôi thường xuyên cãi nhau. Sau khi sinh con, vì kế sinh nhai tôi phải đi làm kiếm sống, cả ngày mệt mỏi bơ phờ, ăn uống cũng không ra sao.

Tôi là người tính hướng nội, không thích nói nhiều, tâm ủy khuất nén chặt trong lòng. Thời gian lâu khiến tôi toàn thân bệnh tật: huyết áp thấp, chóng mặt, đau dạ dày. Huyết áp của tôi có khi thấp đến 20 – 86. Một lần tôi bị đau dạ dày 3 ngày không ăn uống được gì, một lần khác con tôi bị ốm phải đưa đi truyền dịch, tôi đi theo chăm sóc. Tôi đột nhiên choáng váng ngã lăn ra ngất xỉu tại hành lang bệnh viên, được người ta đưa vào giường lập tức truyền dịch. Sau 2 giờ truyền được 4 chai dịch tôi mới tỉnh lại. Lúc đó tôi nghĩ bụng, những ngày tháng khổ sở này đến bao giờ mới kết thúc đây?

Ngày 16 tháng 7 năm 2004 là một ngày khó quên nhất trong cuộc đời tôi. Kể từ ngày đó, cuộc đời tôi có sự chuyển biến lớn lao. Hôm đó trên đường về nhà tôi đi cùng một cô bạn ở cùng chỗ làm, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện. Tôi nói: “Hai hôm nay sức khỏe chị không tốt, ngực đau dữ dội, uống thuốc cũng không tác dụng gì, chị thực sự lo lắng có bệnh gì đó, lúc làm việc hai cánh tay không nhấc nổi đồ vật, nếu như chị bị đổ bệnh thì con gái sẽ ra sao?” Cô ấy nói: “Chị đừng buồn, em chỉ cho chị một cách, hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ sẽ có hiệu quả thần kỳ, chị cứ thử xem”.

Tôi vừa nghe đã giật mình, nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ dị, trong tâm nghĩ rằng Pháp Luân Công chẳng phải là thứ mà trên TV nói nào là “giết người”, “tự thiêu” hay sao, đáng sợ như thế mà tại sao cô ấy lại nói về môn này? Lại còn luyện môn này? Nhưng tôi lại nghĩ lại, cô ấy là người rất tốt, không giống như những điều trên TV nói. Ở cửa hàng chúng tôi có 5, 6 người làm, những người khác đều lựa chọn công việc đơn giản, còn cô ấy luôn không chọn việc, đối xử thiện lương với người khác, không tranh giành với người khác, tôi nên tin cô ấy.

“Chị ơi, Pháp Luân Công không giống như những gì trên TV nói đâu, đó đều là những lời dối trá lừa gạt người dân, vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là giả đấy. Để em cho chị xem đĩa chân tướng thì chị sẽ hiểu.” Cô ấy ôn tồn nói. Ngày hôm sau hết giờ làm, cô ấy mang cho tôi đĩa chân tướng, tối hôm đó, khi đi nằm tôi nghĩ đến ba chữ Chân Thiện Nhẫn, tôi nghĩ ba chữ này thật tốt đẹp làm sao.

Tôi niệm ba ngày thì thấy không còn đau như trước nữa, tôi lại niệm một ngày nữa, ngày thứ tư thì không còn chút đau đớn nào. Tôi lập tức kể việc này cho chồng và bạn bè tôi nghe, Pháp Luân Công thật thần kỳ. Tôi thực sự muốn đọc sách, do vậy tôi mượn cô đồng nghiệp một cuốn “Chuyển Pháp Luân” về đọc. Kể từ đó tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân, Thiện, Nhẫn làm người tốt, trở thành một học viên Pháp Luân Công.

Cũng từ đó ở nhà tôi không cãi nhau với chồng nữa. Anh ấy không làm việc tôi cũng không tức giận, tính tôi vốn hướng nội cả ngày cũng không nói lời nào, giờ đây tôi trở nên vui vẻ hòa đồng, bạn bè lâu không gặp đều nói tôi trắng ra, da mặt cũng mịn màng. Trông thấy sự chuyển biến của tôi, con gái tôi nói: “Mẹ à, Pháp Luân Công tốt như vậy thì mẹ cứ luyện đi.”

Sau đó chồng tôi bản tính khó đổi, anh ấy có người khác nên muốn ly hôn với tôi, mặc dù người nhà khuyên can nhưng cuối cùng anh ấy vẫn nhất quyết ly hôn. Con gái tôi ở cùng bố, còn tôi phải tay trắng ra khỏi nhà, anh ấy không cho tôi thứ gì. Tôi cũng không nói câu nào, ra khỏi nhà mang theo toàn bộ đồ dùng cá nhân, lúc đó tiền lương của tôi chỉ có 480 tệ một tháng.

Mặc dù chồng tôi nhận nuôi con gái nhưng cháu thường xuyên ở chỗ tôi. Khi cháu đến xin tiền bố, anh ấy đều mắng cháu, có lúc còn đánh cháu. Người thân ở nhà mẹ đẻ tôi biết tôi nghèo, sợ bị liên lụy nên cũng không giúp đỡ tôi, tôi vừa phải thuê nhà, vừa lo tiền học cho con. Gánh nặng trên thân khiến tôi thở không nổi, nhưng tôi đã học Đại Pháp, tôi có thể gánh nổi tất cả những việc này. Nhờ liên tục đọc sách hàng ngày, dần dần tôi cũng lạc quan lên. Nếu không học Đại Pháp, tôi không biết làm sao có thể sống sót qua nổi những ngày tháng đó.

Khi con gái vào đại học, tôi lại phải tiết kiệm nhiều tiền hơn. Tôi ở nhà một mình, có khi nấu một nồi cơm ăn hai ngày, có khi thời gian dài không mua thịt, có lúc chỉ ăn cơm rau, cũng có khi không mua rau, chỉ ăn cơm không. Trong mắt người khác thì tôi sống thật khổ sở, không được ăn ngon, không đủ chất dinh dưỡng thì làm sao chịu nổi, nhưng thân thể tôi vẫn rất khỏe mạnh, làm việc rất hăng hái, cũng không có bệnh tật gì. Mười mấy năm nay tôi vẫn luôn như vậy, tôi không phải tiêm hay uống một viên thuốc nào. Thấy những người xung quanh chỉ hơi cảm nhẹ cũng phải tiêu tốn hơn nghìn tệ chi phí thuốc thang mà thân thể vẫn khó chịu, tôi thật may mắn vì đã tu Đại Pháp. Có người không hiểu nói: “Luyện Pháp Luân Công thì có tác dụng gì? Có thể kiếm được tiền không?” Mười mấy năm nay tôi không phải tốn một đồng tiền thuốc nào, chẳng phải đã tiết kiệm được rất nhiều tiền hay sao?

Khi mới ly hôn, tôi vô cùng oán hận chồng cũ, suốt một thời gian dài tôi không vượt qua được cảm giác này. Nhưng pháp lý trong sách Đại Pháp không ngừng chỉ đạo tôi, dần dần tôi cũng không oán hận anh ấy nữa. Trong tâm tôi nghĩ có thể kiếp trước tôi nợ anh ấy, giờ đây nếu tình cờ gặp trên đường tôi cũng có thể bình tĩnh nói vài câu. Nhưng con gái tôi vẫn luôn có thành kiến với bố, tôi thường xuyên dạy bảo cháu. Vào dịp nghỉ Tết năm nay, cháu mua rất nhiều quà về tặng mọi người, nhưng không có quà cho bố. Tôi thấy vậy nói với cháu: “Con gái à, con làm như vậy là sai rồi, ông ấy là cha của con, chúng ta không thể oán hận ông ấy, hãy nghĩ rằng ông ấy cũng rất thương yêu con”. Cháu hiểu ra nói: “Vâng, vậy con sẽ chuẩn bị một món quà, buổi chiều mang qua tặng cha”. Buổi tối trở về cháu nói: “Mẹ ơi mẹ nói đúng đấy, bố rất vui mừng”. Đại Pháp thực sự đã hóa giải được tâm oán hận của tôi.

Trong công việc tôi cũng dùng tiêu chuẩn của Đại Pháp mà yêu cầu bản thân. Khi làm việc ở nhà ông chủ Trương, tôi chưa bao giờ kén chọn công việc, cũng không buôn chuyện với người khác. Dần dần ông chủ Trương cũng hiểu ra tôi là người như thế nào. Sau đó cửa hàng của ông chủ Trương giảm quy mô, không cần thuê nhiều người nữa, nên ông ấy giới thiệu tôi sang cửa hàng của ông chủ Tôn, cửa hàng ông bán đồ trang trí nhà cửa, có một quy định rằng tháng đầu tiên làm việc thì không trả công, gộp vào trả cuối tháng sau, để tránh trường hợp người ta chưa làm hết tháng đã bỏ việc.

Nhưng ông chủ Tôn nói với tôi: “Anh Trương nói rằng chị là người tốt, sẽ không làm vài hôm đã bỏ việc, nên tôi không phải làm vậy với chị”. Do đó ông chủ vẫn trả lương tôi như bình thường.

Cửa hàng chúng tôi còn có một nhân viên mới, hai chúng tôi được trả lương như nhau, nhưng cô ấy làm việc rất chậm, lại còn chưa quen việc. Tôi làm lâu năm rồi nên việc gì khó đều do tôi làm, ông chủ lo lắng nói với tôi: “Trước đây tôi đã từng thuê hai người, vì công việc làm không công bằng mà còn đánh nhau ngay tại cửa hàng của tôi”. Tôi hiểu tâm tư của ông chủ Tôn, tôi nói: “Việc này anh không cần lo lắng, mặc dù cô ấy làm chậm nhưng tôi không tính toán so đo với cô ấy. Ông cứ yên tâm, hai chúng tôi sẽ không vì ai làm nhiều ai làm ít mà cãi nhau, mang phiền phức cho ông đâu”.

Ông chủ nói: “Chị à, chị thật vất vả”. Sau đó tôi thực sự đã làm như vậy. Nhà tôi cách cửa hàng không xa, nên tôi thường xuyên đến sớm hơn cô ấy nửa tiếng. Việc gì khó tôi đều không ngại làm, còn cô ấy làm những việc đơn giản, có khi ít việc thì tôi làm một mình. Vì nhà cô ấy xa nên cũng không báo cho cô ấy, lâu dần cô ấy cũng cảm thấy ngại, bèn nói: “Chị à, trước khi em đến đây em còn hơi băn khoăn vì mình là người mới, làm việc lại chậm, sợ chị …, không ngờ chị là người tốt như vậy”. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy. Thời gian lâu ông chủ cũng ngày càng tin tưởng tôi, giao chìa khóa kho trị giá hàng triệu tệ cho tôi quản lý, còn nói: “Chị cầm chìa khóa thì tôi rất yên tâm”.

Pháp Luân Đại Pháp đã biến tôi từ một người ốm đau, u sầu thành một người có tính cách cởi mở, việc khó gì cũng không ngăn nổi tôi. May mắn lớn nhất trong cuộc đời này của tôi chính là đắc được Đại Pháp, Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời hoàn toàn mới, một thân thể, tinh thần khỏe mạnh, dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được. Tôi như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển khổ, cuối cùng đã cập đến bến bờ hạnh phúc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/9/21/归航的小舟-353993.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/16/166076.html

Đăng ngày 25-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share