Tác giả Li Zhiqing
[Minh Huệ] Ngày 20/07/1999, Giang Trạch Dân mở đầu chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công vì ghen tức và đố kỵ cá nhân. Chiến dịch đàn áp cho đến nay đã kéo dài 5 năm, và những nỗ lực chống đàn áp của các học viên Pháp Luân Công cũng đã kéo dài 5 năm. Đối với những người khác, 5 năm có thể không phải là một quãng thời gian dài lắm, nhưng đối với những người liên tục phải chịu đàn áp, 5 năm là một quãng thời gian rất dài. Đối với các học viên Pháp Luân Công đã phải chịu tra tấn dã man và đối xử tàn bạo, 5 năm qua rất là đáng kể.
Chiến dịch đàn áp của Giang và những nỗ lực chống đàn áp của các học viên Pháp Luân Công dường như là một cuộc chiến hoàn toàn không cân sức. Trong 13 năm lãnh đạo Trung quốc, Giang đã kiểm soát toàn bộ nguồn lực của cả nước. Hắn đã sử dụng chế độ độc tài hùng mạnh và bạo lực nhất thế giới và những công cụ tuyên truyền đại chúng để đàn áp Pháp Luân Công. Để đàn áp Pháp Luân Công, chế độ họ Giang đã huy động toàn bộ Đảng, chính quyền, quân đội, đặc vụ, nhân viên Bộ ngoại giao, hệ thống giáo dục, các phương tiện thông tin đại chúng, và cả “lĩnh vực tôn giáo” và “lĩnh vực khoa học”. Mặt khác, các học viên Pháp Luân Công không có gì trong tay về khía cạnh vật chất, và cũng không có cả cơ hội để công khai bảo vệ mình tại Trung Quốc.
Mục tiêu ban đầu của Giang là “diệt trừ Pháp Luân Công trong vòng 3 tháng”, và hắn đã thực hiện một chính sách khủng bố và cực kỳ tàn ác là “làm mất danh dự, làm phá sản, hủy hoại thân thể” [những học viên Pháp Luân Công]. Nhưng 3 tháng đã trôi qua, các học viên Pháp Luân Công vẫn ngoan cường tiếp tục. Sau đó Giang lại thực hiện chính sách, “cái chết của những học viên Pháp Luân Công do bị đánh không là gì cả và sẽ được coi là tự tử”, “xác sẽ bị hỏa thiêu ngay lập tức mà không cần xác định tên tuổi”. Các cách tra tấn đối với các học viên Pháp Luân Công bao gồm đốt cháy da bằng sắt nung nóng đỏ, dùi cui điện, hầm nước, đánh đập tàn bạo, lạm dụng tình dục, cho rắn và côn trùng độc cắn, tiêm thuốc [độc], bắt ăn phân người và còn nhiều cách khác nữa. Giang lại thất bại. Các học viên Pháp Luân Công đã không đầu hàng, và giờ đây những tài liệu và biểu ngữ làm rõ sự thực xuất hiện ở khắp nơi trên toàn lãnh thổ Trung quốc. Ngày càng có nhiều người biết đến sự thực. Nhiều quan chức chính phủ, cảnh sát, cai ngục, tù nhân và dân thường đã thay đổi quan điểm sau khi biết sự thực về Pháp Luân Công. Ở bên ngoài Trung quốc, Pháp Luân Công đang được tập ở trên 60 nước, trong khi Giang đang bị kiện ở 7 quốc gia và khu vực trên toàn thế giới, một số kẻ tòng phạm của hắn đã bị kết án với tội chống lại loài người.
Ban đầu, Giang tự tin về việc đàn áp Pháp Luân Công. Hắn nói xấu và công kích Pháp Luân Công trong một cuộc phỏng vấn với CBS (một kênh truyền hình của Mỹ), và hắn đưa cho mỗi nguyên thủ quốc gia nước khác một quyển sách nhỏ nói xấu Pháp Luân Công ở Hội nghị thượng đỉnh APEC. Nhưng tình hình đã thay đổi. Trong năm 2002, hắn yêu cầu cảnh sát Đức giữ các học viên Pháp Luân Công ở ngoài tầm mắt của hắn và sợ tất cả những ai mặc quần áo màu vàng và xanh da trời. Hắn thậm chí còn đề nghị hàn kín các nắp cống. Trong chuyến thăm Chicago, hắn thậm chí còn đi cửa sau chuyên dùng để gom rác để ra vào khách sạn để tránh không nhìn thấy biểu tình phản đối của Pháp Luân Công. Hắn thậm chí còn cực kỳ sợ nhìn thấy các học viên Pháp Luân Công thỉnh nguyện ở Trung quốc. Giang không còn dám nghĩ cách đàn áp Pháp Luân Công nữa mà còn đang thường xuyên lo sợ xem khi nào thì Pháp Luân Công sẽ đưa hắn ra một toàn án nước ngoài nữa, hay tồi tệ hơn, khi nào các học viên Pháp Luân Công có thể đưa hắn ra trước công lý ngay tại Trung quốc.
Tình hình đã khác này cho thấy rằng chiến dịch đàn áp sẽ là một thất bại hoàn toàn. Các học viên Pháp Luân Công đã vượt qua một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử và sẽ đón buổi bình minh chiến thắng. Trong lịch sử Trung quốc, chưa cộng đồng nào có thể sống sót dưới một bộ máy chính quyền hùng mạnh và đàn áp khốc liệt đến như vậy. Pháp Luân Công đã làm nên một điều kỳ diệu trong lịch sử Trung quốc bằng cách sống vượt qua 5 năm qua. Trong lịch sử, chưa một cộng đồng nào khác từng có thể lật ngược lại tình hình chung dưới một cuộc tấn công hung bạo như vậy từ phía chính phủ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Thậm chí các tôn giáo chính thống và cộng đồng khác trong lịch sử chỉ được khôi phục sau nhiều thế hệ hay thậm chí sau hàng trăm năm, sau khi một kẻ thống trị cuối cùng cũng chuyển sang theo tôn giáo đó. Tuy nhiên, Pháp Luân Công đã đạt được điều đó trong một thời gian ngắn chỉ có vài năm. Điều đó là một điều kỳ diệu trong những điều kỳ diệu.
Nhìn lại giai đoạn lịch sử này, mọi người đều cảm động bởi sự bền lòng và chịu đựng ngoan cường của các học viên Pháp Luân Công. Trong xã hội Trung quốc, sau 5000 năm dưới chế độ quân chủ và nửa thế kỷ của các phong trào và đàn áp chính trị không nghỉ, và khi mà người dân Trung quốc đã trở nên tê liệt, lãnh đạm và lòng đầy sợ hãi, các học viên Pháp Luân Công đã ném sang một bên quan niệm truyền thống “tự bảo vệ mình trước”. Họ đã vượt ra khỏi sự sợ hãi và đối mặt với bạo lực bằng một lòng từ tâm, với những lời bịa đặt bằng một chính tín, với khủng bố bằng lòng dũng cảm. Tinh thần bất khuất của họ đã cổ vũ và thức tỉnh những người im lặng đứng nhìn ở bên lề. Những tín đồ bình thường vẫn vô danh ẩn tích này đã vượt qua một cuộc đàn áp tàn khốc nhất trong lịch sử bằng lòng dũng cảm chưa từng thấy của họ và bằng chính tín của họ vào Chân-Thiện-Nhẫn và đang đi đến vinh quang cuối cùng của mình. Trang sử vinh quang và chói lọi đúc bằng lòng dũng cảm này minh họa một cách đầy đủ sức mạnh của lòng từ tâm và sức mạnh của chính tín. Những câu chuyện anh hùng của họ, lòng dũng cảm của họ, và sự bền lòng của họ sẽ mãi mãi sống ở trong ký ức của mọi người và thôi thúc họ đi tìm sự thực.
13-7-2004
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/7/14/79413.html;
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/7/19/50391.html.
Dịch ngày 21-7-2004, đăng ngày 22-7-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.