Bài viết của Ngọc Trân, một học viên mới ở Hồ Nam

[MINH HUỆ 19-7-2017] Năm nay tôi đã 77 tuổi rồi. Quay đầu nhìn lại cuộc đời này, tôi đã nếm đủ mọi cay đắng ngọt bùi của nhân gian, trải qua mọi vinh nhục trên thế giới. Cuộc đời này, điều khiến tôi hối hận nhất chính là tôi quá ương ngạnh, quá hồ đồ, hơn 70 tuổi mới kết duyên với Đại Pháp, cũng may vẫn kịp đón chuyến xe cuối cùng. Còn điều làm tôi vui sướng nhất chính là cuối cùng tôi cũng đã có Sư phụ, bước đi trên con đường thần thánh trợ Sư chính Pháp, phản bổn quy chân. Ở đây, tôi viết ra một chút thể hội tu luyện của mình để báo cáo với Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu.

1. Tu Đại Pháp liễu ám hoa minh

Tôi đã từng bị nhiều loại bệnh tật: cao huyết áp, huyết áp vượt quá 168, thường bị chóng mặt, lúc nghiêm trọng thì cảm thấy như trời đất đảo lộn; bệnh tiểu đường, phải tiêm insulin để duy trì sự sống; nghiêm trọng nhất là bệnh tim, đóng van hai lá, hễ lên cơn là phải vào bệnh viện cấp cứu. Xương cổ và xương sống thắt lưng của tôi bị tăng trưởng quá mức, đầu gối có gai xương, cộng thêm bệnh mất ngủ nghiêm trọng, là khách trọ thường trú của bệnh viện, mỗi ngày tôi đều uống một lượng lớn thuốc, sinh hoạt không thể tự lo liệu. Sự đau đớn của bệnh tật làm tôi tâm nguội ý lạnh, cảm thấy sống không bằng chết, thầm nghĩ, bản thân cũng đã hơn 70 tuổi rồi, cũng không làm được việc gì, ngược lại đã trở thành gánh nặng, làm cho chồng tôi và cả nhà phải lo âu lao lực quanh năm, không thể làm việc bình thường, không thể sống vui vẻ được. Nhìn thấy sự buồn khổ bất lực của chồng tôi và sự bận rộn lo lắng của các con, trong tâm tôi thường thấy rất đau khổ, thường nghĩ sống như thế này thật không bằng chết, hay là chết đi cho xong!

Vì tìm kiếm sự giải thoát tinh thần nên tôi đã từng quy y Phật giáo, hàng ngày đốt hương dập đầu, cầu Phật tổ bảo hộ nhưng cũng không khiến cho thống khổ tuyệt vọng của tôi giảm nhẹ đi chút nào. Trong khoảng thời gian đó, đã từng có đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng cho tôi, nói về sự tốt đẹp, hiệu quả trị bệnh của Đại Pháp, nhưng do tôi bị văn hóa đảng đầu độc quá nặng, mãi vẫn chưa tiến nhập vào cửa tu luyện Đại Pháp.

Năm 2014, tôi lại bị một cơn đau tim nữa. Lần này bệnh lại đến một cách kịch liệt, người nhà bèn đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu. Trong sáu ngày cấp cứu, bệnh tôi liên tục tái phát năm lần. Bác sĩ chữa trị tôi cau mày lắc đầu, không còn cách nào, tôi lại được chuyển tới bệnh viện trung tâm của thành phố. Sau khi chuyển tới đó, bệnh tình tạm thời được khống chế, nhưng chỉ có thể dựa vào truyền dịch, uống thuốc để duy trì sự sống, tôi cảm thấy bản thân đã đi đến đầu cuối cùng của sinh mệnh rồi. Trong thời khắc tuyệt vọng, mong muốn tồn tại đã khiến tôi nghĩ tới Pháp Luân Công, trong chốn u minh tôi nhìn thấy một tia hy vọng. Tôi nghĩ đến các đệ tử Đại Pháp thường nói với tôi: “Khi gặp nguy hiểm, hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ sẽ có thể chuyển dữ hóa lành,” thế là tôi thử, xem xem có linh nghiệm không. Tôi bắt đầu niệm thầm trong tâm chín từ tốt lành này, thật là thần kỳ, tôi chỉ vừa niệm một chút, đã không quá khó chịu nữa. Tôi vui mừng nói chuyện này với chồng tôi. Tôi nói: “Bác sĩ không trị được bệnh của tôi, có lẽ Pháp Luân Công có thể cứu mạng tôi. Tôi không muốn ở bệnh viện nữa, tôi muốn học Pháp Luân Công, chúng ta về nhà thôi.” Chồng tôi nghe xong cũng đồng ý, dù sao thì bệnh viện cũng chữa không khỏi, chi bằng về nhà luyện công. Hôm ấy chồng tôi liền làm thủ tục xuất viện cho tôi.

Vừa về đến nhà, tôi liền tìm thấy cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân” mà đệ tử Đại Pháp tặng tôi, để chồng tôi đọc cho tôi nghe. Chồng tôi mở trang đầu tiên, tôi nhìn nụ cười từ bi tường hòa của Pháp tượng Sư phụ, cảm thấy như đã gặp rồi, cảm thấy vô cùng thân thiết và ấm áp. Chồng tôi đọc cho, tôi nghiêm túc nghe từng chữ từng câu, nghe một hồi, tôi đã thiếp đi lúc nào không hay. Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy hơi đói bụng, muốn ăn cái gì đó. Lúc đó, tôi đã nhiều ngày rồi không ăn gì vì cảm thấy đầy bụng, không thèm ăn chút nào, không có cảm giác đói. Nhưng lúc này tôi đã muốn ăn. Chồng tôi vui mừng, lập tức nấu cháo cho tôi, tôi đã ăn một bát, toàn thân ấm lên, thân thể cũng đã không đau nhức mấy, cũng có tinh thần rồi, có một chút sức lực rồi, đã có thể tự mình ra khỏi giường rồi. Tôi không để chồng tôi đỡ, tự mình thử vào nhà vệ sinh. Bản thân tôi đã bao nhiêu ngày không đi được, vậy mà lập tức có thể tự đi vào nhà vệ sinh rồi, thân thể cũng đã thoải mái, trong tâm tôi rất bất ngờ, đúng là không có cách nào nói được.

Chính mắt chồng tôi nhìn thấy sự biến đổi thần kỳ của tôi, kinh ngạc thốt lên rằng: “Pháp Luân Công thật thần kỳ! Mình này, hãy mau khấu đầu trước Sư phụ Lý!” Câu nói ấy đã thức tỉnh tôi, tôi vội vàng thắp hương, mở quyển sách quý, thành kính khấu bái Pháp tượng Sư phụ: “Sư phụ, đệ tử cảm ơn Ngài! Từ nay về sau, con muốn tu luyện Đại Pháp, xin Sư phụ thu nhận con làm đệ tử!”

Tôi ra khỏi nhà, tìm thấy học viên Đại Pháp lâu năm mà tôi biết, học động tác luyện công, toàn bộ năm bài công pháp tôi đều học. Mỗi ngày tôi kiên trì luyện công, đả tọa, tham gia nhóm nhỏ học Pháp, tôi đề cao rất nhanh dưới sự dẫn dắt của các học viên lâu năm. Thân thể tôi có những thay đổi rất lớn: huyết áp, đường huyết đã ổn định, bệnh tim đã biến mất; điều rõ ràng nhất là chân tôi không còn đau nữa, đã có thể đi bộ rồi, cũng đã có thể làm việc nhà. Trước đây đều là chồng chăm sóc tôi, bây giờ là tôi chăm sóc ông ấy, giặt quần áo, nấu cơm cho ông ấy.

Sau khi tôi tu Đại Pháp, người nhà của tôi không cần phải lo lắng về sức khỏe của tôi nữa, họ đã chứng kiến sự siêu thường, thần kỳ của Đại Pháp, đã tin tưởng vào Đại Pháp, cảm tạ Sư phụ, ủng hộ tôi tu luyện. Bầu không khí ấm áp tràn đầy trong nhà chúng tôi.

Chồng tôi là một cảnh sát lâu năm, trong đời này ông đã trải qua các loại vận động chính trị và tuyên truyền tẩy não của ác đảng, bị đầu độc rất nặng. Nhưng từ những thay đổi của tôi sau khi tu luyện, ông ấy đã nhìn thấy sự siêu thường của Đại Pháp, đã chủ động tìm hiểu chân tướng, đọc Cửu Bình, lý giải được Đại Pháp, minh bạch chân tướng. Chồng tôi ủng hộ tôi tu luyện, giành phần làm việc nhà để tôi có nhiều thời gian đọc sách hơn; còn nhiều lần nhắc tôi đừng lỡ việc tham gia học Pháp tập thể, nhắc tôi không trì hoãn phát chính niệm đồng bộ toàn cầu. Ông ấy không những ủng hộ tôi cứu người, mà bản thân ông ấy còn giảng chân tướng cho người khác.

Một lần, ông ấy đang đánh bài ở trong phố, có một vị đệ tử Đại Pháp đi ngang qua giảng chân tướng. Một người chơi bài phản đối và nói những lời ác ý. Chồng tôi lập tức ngăn ông ấy lại và nói theo cách nhìn của mình: “Tôi thấy những gì Pháp Luân Công giảng đều đúng, tôi tin vào Pháp Luân Công, nghe cũng thấy rất tốt, không có chỗ nào xấu cả.” Tiếp đó, ông ấy nói cho những người chơi bài nghe về vụ tự thiêu giả trên quảng trường Thiên An Môn, cho mọi người biết là ĐCSTQ tạo dựng những lời lừa dối để kích động thù hận đối với Pháp Luân Công, bảo mọi người hãy phân biệt thật và giả, đừng bị lừa dối, như vậy để được bình an, điều này quan trọng hơn những điều khác.

Mỗi khi tới các kỳ nghỉ lễ, khi các con chúng tôi sắp về nhà thì trước đó chồng tôi đều đắn đo cân nhắc xem làm sao để giảng chân tướng cho các con, nói nội dung gì, có khi suy nghĩ tới nửa đêm vẫn chưa ngủ.

Con trai tôi cũng là công an, vừa bắt đầu, cháu đã nghe và tin những lời lừa dối trên truyền thông, không tin vào Đại Pháp. Vợ chồng chúng tôi đã nhiều lần giảng chân tướng cho cháu, cháu đã minh bạch rằng Đại Pháp là chính, ĐCSTQ là tà, nhưng vẫn còn sợ tôi ra ngoài giảng chân tướng sẽ gặp nguy hiểm nên khuyên tôi đừng đi ra ngoài. Con dâu tôi rất minh bạch, nói: “Chỉ cần mẹ chúng ta khỏe mạnh, mẹ muốn luyện thì luyện, muốn giảng [chân tướng] thì giảng [chân tướng], bản thân mẹ đã được lợi ích rồi, nên muốn người khác cũng được thụ ích, em ủng hộ.” Con trai tôi nhìn thấy thái độ của cả nhà đều rõ ràng như thế, cũng không nói gì nữa.

2. Giữ chính niệm, nghiệp tiêu, thân nhẹ nhàng

Sau khi học Pháp, tôi đã minh bạch rằng mục đích của cuộc sống chính là phản bổn quy chân, phải chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp chân tu thực tu mới xứng đáng là đệ tử Đại Pháp. Bởi vì tôi đắc Pháp quá trễ, nên tôi phải chạy nước rút để bắt kịp. Dưới sự dẫn dắt của học viên cũ, mỗi ngày tôi kiên trì luyện năm bài công pháp vào buổi sáng, dành nhiều thời gian học Pháp, không bỏ học Pháp nhóm nhỏ lần nào, và dùng tiêu chuẩn của Pháp để nghiêm khắc yêu cầu bản thân, đối chiếu suy nghĩ và việc làm của mình với Pháp ở mọi lúc mọi nơi. Trong khoảng thời gian đó, thân thể tôi từng xuất hiện quan nghiệp bệnh vài lần, đều đã vượt qua rất nhanh trong chính niệm.

Một lần là sau khi tôi mới đắc Pháp không lâu. Đột nhiên tôi chóng mặt khó chịu, ngồi không vững, tức ngực tim đập nhanh, toàn thân đuối sức. Triệu chứng bệnh tới đột ngột như thế khiến cho chồng tôi hoảng sợ.Tôi nghĩ, tôi đã tu luyện, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi, đây không phải là bệnh. Tôi lại nói, tôi có Sư phụ bảo hộ, sẽ không xuất hiện việc gì. Tôi để chồng tôi đỡ tôi ngồi dậy, dựa vào ông ấy mà ngồi lên, để ông ấy đọc Pháp cho tôi nghe. Chồng tôi đọc, tôi nghe nghiêm túc, mỗi từng lời của Sư phụ đều nhập tâm, tôi cảm thấy toàn bộ thân tâm tôi đều hòa tan trong Pháp, từ bi, tường hòa, mỹ diệu. Sau khi đọc xong một bài giảng, triệu chứng hoàn toàn tiêu mất, phục hồi lại trạng thái thân nhẹ nhàng.

Thông qua quan thứ nhất này, niềm tin tu Đại Pháp của tôi càng kiên định hơn. Đến nhóm học Pháp nói chuyện này, các đồng tu đều mừng cho tôi.

Lần thứ hai, tôi đang luyện bài công pháp thứ hai bão luân, trên chân bắt đầu cảm thấy khí lạnh, tiếp đó là ngứa không chịu nổi, giống như có rất nhiều côn trùng đang bò từ trong thịt ra, vô cùng khó chịu. Tôi đứng không nổi nên muốn ngồi xuống. Lúc này, một lời nói của Sư phụ xuất hiện trong đầu tôi: “Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân) Tôi tự nhủ trong tâm: một chút khổ này có đáng gì, kiên trì vào, có Sư phụ ở đây, sợ cái gì? Niệm như thế xuất ra, trên chân đột nhiên giống như có cái gì đó đang chuyển, một luồng gió ấm nhu hòa thổi về thân tôi, vô cùng thoải mái. Tôi biết đây là Sư phụ điều chỉnh chân cho tôi (trước đây chân tôi có gai xương). Sau khi điều chỉnh chân, Sư phụ lại điều chỉnh cánh tay, cảm giác xuất hiện một cánh tay mát, một cánh tay nóng. Làm xong bốn động tác bão luân, trên người tôi toàn là mồ hôi, nhưng toàn thân nhẹ nhàng, cánh tay, chân không đau nữa, tôi đi bộ càng dễ dàng hơn.

3. Tu tâm tính biết sai liền sửa

Thông qua học Pháp và cùng đồng tu giao lưu, tôi đã biết tu luyện Đại Pháp chủ yếu là chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” tu tâm tính bản thân, trong mâu thuẫn, trong xung đột mà thăng hoa. Sư phụ giảng:

“Do vậy sau này khi luyện công, chư vị sẽ gặp các dạng các loại ma nạn. Không có những ma nạn ấy hỏi chư vị tu ra sao? Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được. Con người phải qua thực tế mà thật sự ‘ma luyện’ bản thân mới có thể đề cao lên.” (Chuyển Pháp Luân)

Trước đây khi còn là người thường, tâm tự tôn của tôi rất mạnh, rất sĩ diện, hễ nghe thấy một câu không dễ nghe thì có thể khó chịu đến mấy ngày. Sau khi tu Đại Pháp, tôi biết những việc không như ý có thể đề cao tâm tính, gặp phải mâu thuẫn nên tìm bản thân, đã thể hội được một chút sự hạnh phúc huyền diệu của tu luyện.

Có một lần trong lúc học Pháp tập thể, một vị học viên lâu năm đột nhiên quay mặt lại hỏi tôi: “Nhà chị sao vẫn thờ cúng tượng Quan Âm Bồ Tát vậy? Chị có phải là chân tu không?” Nghe thấy câu hỏi trách móc của cô ấy, tôi đã ngẩn ra một lúc. Tôi nghĩ: đều là tu Đại Pháp, sao chị có thể nói với tôi như vậy? Chịu không nổi, tôi bèn tranh biện với đồng tu ấy, không ai nhượng ai. Tôi đã khóc vì tức giận. Những đồng tu khác đều khuyên nhủ tôi, cuối cùng buổi học kết thúc trong không khí không vui.

Về tới nhà, chồng tôi nhìn thấy tôi không được vui, hỏi tôi có chuyện gì, tôi không nói cho ông ấy, chỉ tự mình cảm thấy khó chịu trong tâm. Đêm khuya đi ngủ, nằm trên giường tôi vẫn còn nghĩ: “Chị là học viên lâu năm, chị đã không khích lệ tôi, giúp đỡ tôi, mà lại nói những lời khó nghe như vậy.” Càng nghĩ càng ngủ không được, vậy không ngủ nữa, học Pháp thôi. Tôi mở ra ‘Bài giảng thứ tư’ trong cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân, mắt liền sáng lên, ngộ ra rồi! Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được. Còn có một vấn đề nữa, trong lúc mâu thuẫn, thì có động chạm đến vấn đề chuyển hoá nghiệp lực; do đó chúng ta khi đối xử [với trường hợp] cụ thể, cần phải có phong thái cao, chứ không như người thường.” (Chuyển Pháp Luân)

Chốc lát tôi đã minh bạch, thì ra là để tôi đề cao tâm tính! Bản thân ngộ tính kém, đã đánh mất cơ hội đề cao tâm tính, lại còn giận đồng tu, thật là không nên. Đã minh bạch Pháp lý, trong tâm tôi lập tức trở nên nhẹ nhàng.

Ở buổi học Pháp lần sau, tôi muốn gặp vị đồng tu ấy để xin lỗi. Chưa đợi tôi mở miệng nói, đồng tu đã xin lỗi tôi trước: “Chị, hôm đó đúng là tôi đã sai, tôi không nên nói như vậy với chị.” Tôi cười nói với cô ấy: “Chồng tôi chưa tu Đại Pháp, ông ấy đã quy y, nên để tượng Quan Âm Bồ Tát ở trong nhà. Nếu tôi bỏ đi cho ông ấy, ông ấy sẽ phản cảm, hiểu lầm. Tôi cũng đã chiểu theo lời Sư phụ, đã thanh lý những thứ không tốt trên tượng Phật, xin Sư phụ khai quang tượng Phật. Tôi đã minh bạch rồi, chị nói tôi là vì muốn tốt cho tôi, sợ tôi đi sai đường. Tôi giận, biện giải, là tâm chấp trước, tôi muốn tu bỏ nó.” Sự hiểu lầm đã được hóa giải, tôi cũng từ trong đó mà đề cao, cái tâm chấp trước không để cho người khác nói đã yếu đi nhiều rồi. Thật sự cảm ơn Sư phụ, cảm ơn đồng tu!

Khi ở cùng với người nhà, tôi cũng chú ý bản thân. Có một chuyện như thế này: tâm lợi ích của cháu gái tôi khá nặng, bình thường rất hay tính toán. Dịp lễ cháu đi thăm ông bà nội, luôn mang tới một số đồ uống và thực phẩm hết hạn, trong nhà không ai chịu uống, không ai dám ăn. Tôi nghĩ: Đồ bỏ đi rồi, cháu gái sẽ tiêu tiền vô ích, đáng tiếc quá. Trước Tết Đoan Ngọ, cháu mang tới những món như trứng muối hết hạn, v.v.. Tôi nói với cháu: “Sau này cháu đừng mua những món này nữa, vừa tốn tiền, lại không tốt, cháu mua củ khoai lang nướng bà đã vui rồi.” Cháu gái nghe xong lập tức mặt biến sắc, nói tôi nghi ngờ những món cháu mua là không tốt, cãi vã một trận, kêu khóc mãi không thôi.

Tôi ngộ được đây là khảo nghiệm tâm tính đã đến, tôi là người luyện công, phải làm theo những gì Sư phụ nói, tìm những điểm không đúng của bản thân. Thế là, tôi thành khẩn xin lỗi cháu: “Cháu à, đừng giận nữa, là bà đã sai, cháu đã tiêu tiền mua đồ, để hiếu kính với ông bà nội, là tấm lòng của cháu, bà không nên nói như thế, bà nội đã làm tổn thương cháu, bà xin lỗi cháu.” Cháu thấy tôi chân thành xin lỗi, cũng không giận nữa, và đi về.

Chồng tôi ở bên cạnh không biết chuyện gì xảy ra, thấy xung đột tưởng chừng sắp xảy ra trong gia đình mà biến mất ngay lập tức liền vui mừng nói với tôi: “Mình à, tôi cảm ơn mình. Vì sự hòa thuận của gia đình, người làm bà nội như bà mà lại phải nhận sai với con cháu, quả là ủy khuất cho bà rồi.” Từ đó về sau, chồng tôi càng tin tưởng, kính trọng Đại Pháp hơn.

4. Thực hiện thệ ước cứu độ thế nhân

Học các bài kinh văn trong “Giảng Pháp tại các nơi” của Sư phụ, tôi đã biết rằng Chính Pháp đã đến thời kỳ cuối. Có một lần tôi mở “Bài giảng thứ tư” trong cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân thì đột nhiên ngộ được điều gì đó khiến tâm tôi bừng sáng, tôi phải nỗ lực tu luyện hơn nữa, trong thời gian hữu hạn cuối cùng này, làm tốt ba việc, cứu người nhiều hơn, bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Nhìn thấy học viên lâu năm ngày nào cũng bận rộn phát tài liệu, khuyên tam thoái, tận dụng tất cả cơ hội cứu người, bận tới mức không thể ngừng lại, tôi không thể ngồi yên được nữa, bảo chồng tôi đưa tôi đi phát tài liệu. Sau đó, đầu tiên là tôi khuyên người quen làm tam thoái. Hàng xóm cũ, đồng nghiệp cũ đã nghe chân tướng, đều tin những gì tôi nói, đua nhau bày tỏ muốn thoái đảng, đoàn, đội, họ nói: “Chúng tôi đã quen chị nửa cuộc đời rồi, biết chị như thế nào, đều là muốn tốt cho chúng tôi. Đảng cộng sản làm điều xấu, sớm muộn gì cũng sẽ đi đến hồi kết thúc, chúng ta không thể làm con dê thế tội cho nó, thoái thôi!”

Việc giảng chân tướng cho người quen khá thuận lợi đã gia tăng tín tâm cứu người cho tôi. Tiếp đó, tôi bắt đầu bước ra giảng chân tướng cho người lạ, và cùng đồng tu giao lưu, dần dần từ việc giảng chân tướng một cách rụt rè gượng gạo mà trở thành đường đường chính chính mà giảng, từ không biết giảng đến có thể giảng thành thạo, hiệu quả càng ngày càng tốt. Mỗi khi nhìn thấy sự vui mừng của người hữu duyên sau khi minh bạch chân tướng, tôi cảm nhận sâu sắc được sự khẩn cấp, hạnh phúc và thần thánh của việc đệ tử Đại Pháp từ bi cứu người trước đại kiếp.

Một ngày nọ tôi đạp xe ba bánh cùng đồng tu đi cứu người. Đi tới bờ Nam của sông Sa, tôi dừng xe bên cạnh đường cho người đi bộ. Vừa mới đứng lại chỉ thấy một cậu thanh niên lái một chiếc xe ô tô màu trắng, vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại phóng xe về chỗ tôi đang đứng, chiếc xe lướt qua lề đường, xông vào xe ba bánh. Xe ba bánh đâm vào eo tôi, đâm tôi văng đi rất xa, ngã xuống mặt đất. Cậu thanh niên vội phanh xe, nhảy ra khỏi xe đến đỡ tôi, cho rằng đã gây ra đại họa, sợ đến mức mặt trắng bệch. Tôi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, cử động một chút, không có việc cả, chiếc xe ba bánh cũng không sao, nhưng mặt xe của cậu ấy đã bị trầy xước, kính chiếu hậu bị gãy, kéo theo dây điện bên trong rơi ra. Trong tâm tôi rất minh bạch, là Pháp thân của Sư phụ đã bảo hộ tôi. Cậu thanh niên vô cùng sợ hãi, miện run run hỏi tôi: “Dì có sao không?” Tôi nói: “Không sao, cậu đi đi.” Cậu thanh niên sửng sốt, vui mừng nói: “Cháu đã gặp được người tốt rồi.” Tôi nói: “Cháu này, dì là tu luyện Đại Pháp đấy, là Sư phụ của dì dạy dì làm như thế này.” Sau đó, tôi giảng chân tướng cho cậu ấy, cậu ấy cũng đã nghe minh bạch. Cậu ấy tin vào chúa Jesus, tuy lúc đó không đồng ý tam thoái, nhưng cậu ấy nói, thông qua chuyện này, cậu ấy đã chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp, phong thái của đệ tử Đại Pháp, sau này sẽ không tin những lời lừa dối trên TV nữa.

Đắc Pháp ở tuổi gần 80, tôi cảm nhận sâu sắc được sự từ bi to lớn của Sư phụ và niềm hạnh phúc vinh diệu khi làm một đệ tử Đại Pháp. Tôi phải trân quý tất cả những gì Sư phụ đã cho tôi, làm một đệ tử tốt của Sư phụ, trợ Sư chính Pháp, trước khi nguy nạn đến, hết sức tranh thủ thời gian cứu người, cứu người, để thuyền Pháp có thể chở đầy, để Sư phụ vui lòng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/7/19/351307.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/8/165978.html

Đăng ngày 2-1-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share