Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-12-2016]

Đã ba năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong suốt khoảng thời gian này, nhờ không ngừng học Pháp và tu luyện tâm tính, tôi đã thể nghiệm được những cải thiện vô cùng to lớn. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng, tràn đầy năng lượng và thật sự đạt được trạng thái vô bệnh.

Với sự biết ơn chân thành đối với những gì mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã làm cho tôi, tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình trong tu luyện.

Loại bỏ chấp trước đối với tư lợi và giữ thể diện

Qua việc học các Pháp lý trong Đại Pháp, tôi đã học cách hướng nội, buông bỏ chấp trước và tuân theo các Pháp lý trong cuộc sống thường ngày.

Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận tu luyện này nơi người thường, yêu cầu là tu luyện tại xã hội người thường, [cần] duy trì đến mức độ tối đa sao cho giống với người thường; không để chư vị thật sự mất đi bất kể thứ gì nơi lợi ích vật chất. Chư vị làm quan chức to đến mấy cũng không ngại, chư vị có nhiều tiền tài đến mấy cũng không ngại; [điều] then chốt là ở chỗ chư vị có thể vứt bỏ cái tâm kia không.”

“Pháp môn này của chúng tôi chính là trực chỉ nhân tâm; ở nơi lợi ích cá nhân, gặp khi mâu thuẫn giữa người với người, thì liệu có thể coi thường coi nhẹ những chuyện ấy được hay không—đây là vấn đề then chốt.”

Tôi làm việc trong một nhà máy và phụ trách việc giao hàng. Vào một ngày trong năm nay, tôi giao một số mặt hàng và thu tiền từ một khách hàng. Sau khi tôi về đến công ty, nhân viên thu ngân nói với tôi rằng vị khách hàng đó đã gọi điện và phàn nàn rằng tôi đã lấy thừa của bà ấy hơn 30 Nhân dân tệ.

Ngay lập tức tôi đã gọi lại cho bà ấy giải thích rằng mình không làm như vậy nhưng bà ấy vẫn rất khó chịu và nói rất nhiều điều không hay về tôi. Tôi cảm thấy quá là bất công.

Tôi thường hay cố gắng giúp đỡ bà ấy. Ví dụ, bà ấy bảo tôi chuyển hàng đi khắp nơi khi tôi giao hàng cho công ty của bà ấy. Và đôi lúc tôi còn tính phí cho bà ấy rẻ hơn mức phí mà tôi nên lấy đối với những chuyến hàng nhỏ hơn.

Tuy nhiên, thay vì liên hệ với tôi đầu tiên, bà ấy đã gọi cho công ty phàn nàn về tôi. Tôi thật sự muốn nói lý lẽ lại. Nhưng tôi nghĩ, “mình là một học viên và mình không nên hành xử giống như một người thường.”

Sau đó tôi nghĩ: “Chẳng phải điều này nhắm vào những chấp trước của mình, cụ thể hơn là chấp trước vào việc giữ thể diện và tư lợi hay sao? Mình thật sự nên cảm ơn việc than phiền của bà ấy. Làm sao mình lại có thể tiếp tục cảm thấy bị bất công đây?”

Tôi đã thay đổi thái độ của mình. Tôi thành thật bảo bà ấy hãy ghi lại số tiền mà bà ấy cho là bị trội lên vào sổ theo dõi bán hàng và tôi sẽ trả lại khoản đó cho bà ấy vào lần sau. Nếu không phải vì tôi tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ xử lý tốt được chuyện này.

Trở thành một người tốt hơn

Vợ tôi cũng là một học viên. Cô ấy luôn cố gắng tận dụng tối đa thời gian trước khi đi làm và sau khi về nhà để giảng chân tướng cho mọi người. Đôi lúc khi tôi từ nơi làm việc trở về nhà, cô ấy vẫn chưa về và bữa tối chưa được chuẩn bị. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ rất tức giận đối với chuyện như thế này. Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ tranh cãi với tôi. Cô ấy cười, cố gắng trấn tĩnh tôi và nói: “Anh đừng cáu giận nữa – việc đó không tốt cho anh đâu!”

Chỉ sau khi tôi trở thành một học viên, tôi mới hiểu một học viên nên hành xử bản thân như thế nào cũng như mối quan hệ giữa mất và được.

Vào những ngày mà tôi đi giao hàng về sớm, tôi chuẩn bị bữa tối trước khi vợ tôi về nhà. Khi tôi giao hàng về muộn, tôi vẫn cố gắng giúp làm một số công việc nhà.

Đứng về phía Pháp Luân Đại Pháp

Một ngày tôi giao hàng cho một thị trấn ở tỉnh Hồ Nam. Khi tôi đang đi ngang qua một trạm kiểm tra, một viên công an đã kiểm tra tài liệu của tôi và nhìn thấy một tấm bùa ghi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” treo ở gương chiếu hậu.

Ông ấy quát: “Chính phủ phản đối Pháp Luân Công. Anh vẫn còn treo cái này sao?! Hãy tháo nó xuống đi!”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Có điều gì Chính phủ nói mà cuối cùng lại đúng đâu? Cải cách ruộng đất, cánh hữu, Đại Cách mạng văn hoá: rốt cuộc lần nào Chính phủ cũng sai.”

Tôi hỏi ông ấy: “Theo ông cuộc thảm sát Thiên An Môn ngày 4 tháng 6 liệu có đúng không? Từ năm 1999, chính quyền đã đàn áp một nhóm người tu luyện tin vào Chân-Thiện-Nhẫn. Việc này không chỉ sai lầm, mà họ còn đang phạm phải một tội ác. Chính phủ chưa bao giờ làm bất kể điều gì đúng cả!”

“Tấm bùa này có thể đảm bảo cho tôi được bình an và may mắn,” tôi nói. “Ai có thể đảm bảo điều này cho tôi? Để tôi nói cho ông nghe nhé, bằng cách ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, người ta sẽ được may mắn!”

Ông ấy gật đầu và trả lại toàn bộ số tài liệu cho tôi. Tôi chỉ mong mình có được can đảm để bảo ông ấy thoái xuất khỏi Đảng.

Năm ngoái, trong làn sóng khởi kiện Giang Trạch Dân, cựu Chủ tịch Trung Quốc người khởi xướng cuộc bức hại, tôi đã đệ đơn kiện lên toà án tối cao, viện kiểm soát và đã nhận được biên lai xác nhận.

Chúng ta đang ở giai đoạn cuối cùng của tiến trình Chính Pháp và tôi sẽ bước đi thật tốt trên con đường mà Sư phụ an bài cho tôi, làm tốt ba việc và cứu độ càng nhiều sinh mệnh trong khả năng của mình. Tôi phải xứng đáng làm đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/19/339076.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/24/162605.html
Đăng ngày 21-4-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share