Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-3-2017] Mọi người thường bảo tôi rằng tôi trông trẻ hơn 15 tuổi so với tuổi thực tế. Mặc dù tôi đã 75 tuổi nhưng không hề có nếp nhăn, cũng không có đốm đồi mồi thể hiện dấu hiệu lão hóa nào. Tôi nhận ra rằng điều đó có được là do tôi đã trường kỳ học thuộc Pháp và kiên định thực tu bản thân, không có đường tắt.
Sư phụ giảng:
“Tôi thì nghĩ: Đệ tử Đại Pháp con đường bày trước mặt chư vị chỉ có thực tu, không có đường khác.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp” trong Giảng Pháp tại các nới XI)
Tôi nghĩ rằng tu luyện vững chắc bao trùm phạm vi rất rộng. Tôi không thể chuyển tải đầy đủ nhận thức của mình do trình độ học vấn hạn chế nhưng tôi sẽ miêu tả ngắn gọn việc tu luyện của mình.
Học Pháp với tâm khiêm cung và tôn kính
Sư phụ giảng:
“[Trong] sách của tôi chữ nào cũng là hình tượng của tôi và Pháp Luân…” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi có cảm giác như thể mình đang ở trong một trường giảng Pháp lớn của Sư phụ bất cứ khi nào tôi mở cuốn sách trân quý đó ra, cuốn Chuyển Pháp Luân. Vô số các vị Phật, Đạo, Thần và Pháp Luân chăm chú nhìn tôi đầy từ bi mỗi lần tôi đọc sách và tôi đã được đắm chìm trong hào quang của Sư phụ.
Đứng trước ảnh Sư phụ, tôi không dám có bất kỳ một suy nghĩ xấu nào. Tôi không dám ngồi khi học Pháp trong tư thế không ngay ngắn. Tôi không thể nhìn thấy được tầng tầng lớp lớp các vị Phật, Đạo, Thần đang quan sát tôi nhưng tôi thực sự cảm nhận được họ. Tôi biết tôi phải học Pháp với tâm khiêm cung và tôn kính.
Học thuộc Pháp
Tôi đã không ngừng học thuộc Pháp trong suốt 10 năm qua để có thể hiểu được Pháp. Tôi yêu cầu bản thân không được phân tâm khi học thuộc Pháp. Ban đầu, tôi học thuộc từng câu, từng câu một, nhưng tôi thường quên câu đầu tiên sau khi nhớ được câu thứ hai và có vài lần tôi thậm chí đã bỏ cuộc.
Sư phụ đã giảng:
“Bảo rằng học Pháp mà không nhớ kỹ thì cũng không sao cả; chư vị nói rằng [học] một lượt không nhớ, hai lượt không nhớ, thì chư vị hãy chú tâm hơn nữa mà học; nhất định sẽ xung phá. Nếu quả thực là chư vị chú tâm rồi mà vẫn không nhớ được, thì đó chính là bày trước mặt chư vị một ‘quan’. Nếu không phải như thế, thì tức là chư vị không chú tâm nên không nhớ, đó chính là vấn đề phải chịu khó của bản thân chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)
Tôi đã chấn động khi đọc đoạn Pháp này. Là một học viên cao tuổi, tôi đã hình thành quan niệm của con người, đó là tôi cho rằng khả năng học thuộc của tôi không tốt vì tôi đã già rồi. Tôi thường quên làm việc này việc kia và việc này dường như là bình thường đối với mọi người xung quanh tôi.
Là một người tu luyện, tôi cần phải đột phá quan niệm này. Tôi đã đối đãi vấn đề này như một quan phải vượt qua. Tôi đã khích lệ bản thân không ngừng học thuộc Pháp kể từ đó. Bây giờ, mỗi ngày tôi học thuộc một bài giảng Pháp.
Pháp đã thay đổi suy nghĩ của tôi
Tôi đã không ngừng tìm các chấp trước của bản thân để thay đổi suy nghĩ và đề cao trong quá trình học thuộc Pháp.
Sư phụ giảng:
“Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi tự hỏi: “Tôi đã đồng hóa được bao nhiêu với các đặc tính của vũ trụ? Tôi còn những vấn đề nào khác nữa? Tôi không phải áp dụng Pháp với bất kỳ ai khác ngoài bản thân mình.”
Sư phụ còn giảng:
“Thế nào là tâm Đại Nhẫn? Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Chuyển Pháp Luân)
Sau đọc đoạn Pháp trên, tôi nghĩ làm thế nào mà có thể làm được như vậy? Đôi lúc khi tôi bị người khác đổ lỗi, tôi đã không giữ được bình tĩnh và đã động tâm, cho dù không có ai đánh hay chửi mắng tôi.
Sư phụ giảng:
“Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi từng có chấp trước vào con cái và người thân. Bây giờ, tôi có thể buông bỏ phần lớn chấp trước đó, nhưng tôi vẫn còn một chút gì đó cách xa so với yêu cầu của Pháp. Việc học thuộc Pháp đã giúp tôi tìm ra các chấp trước của bản thân. Một số chấp trước nhận ra được rõ ràng, nhưng một số chấp trước lại bị ẩn giấu và cần phải liên tục loại bỏ chúng.
Sư phụ đã giảng cụ thể về việc buông bỏ tâm hiển thị, tâm tật đố và tâm hoan hỷ trong Chuyển Pháp Luân, bởi vậy tôi hiểu rằng những chấp trước này là rất nghiêm trọng. Bất cứ khi nào tôi phát hiện ra mình có tâm tật đố, tôi sẽ liên tục học thuộc bài giảng Pháp của Sư phụ về tâm tật đố này. Tôi nhận ra rằng sự uy lực phi thường của Pháp đã giúp tôi loại bỏ những vật chất xấu đó. Kết quả thực sự rất tốt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/13/344207.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/24/162602.html
Đăng ngày 20-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản