Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-3-2017] Một đồng tu đã tìm cho tôi công việc chăm sóc cho một đôi vợ chồng già. Lúc đầu, tôi không muốn đảm nhận việc này bởi vì tôi coi đó là một công việc thấp kém. Đồng tu đó nói rằng tôi suy nghĩ như vậy là không đúng, đó cũng là một công việc, mà lại không phải việc xấu, do vậy tôi đã miễn cưỡng chấp nhận công việc này.

Người vợ không thể tự chăm sóc bản thân mình. Bà ấy rất khó tính và hay đòi hỏi, và cũng đã sa thải một vài người. Nhưng bà ấy lại thích tôi, có lẽ bởi vì chúng tôi có mối quan hệ tiền duyên.

Ngày thứ hai sau khi tôi bắt đầu công việc, người chồng bị cảm lạnh, ông ấy phải đến bệnh viện để truyền dịch, đến trưa vẫn chưa về. Sau khi giúp người vợ ăn trưa và thu xếp ổn thoả cho bà ấy xong, tôi mang bánh sủi cảo vừa mới làm vào bệnh viện cho người chồng. Do ông ấy vẫn chưa truyền dịch xong nên tôi phải gắp từng miếng từng miếng cho ông ấy ăn. Ông ấy rất cảm động và không ngừng nói lời cảm ơn tôi.

Trên đường về nhà, ông ấy lại cảm ơn tôi lần nữa. Ông ấy mong tôi khoan dung với vợ của ông bởi vì bà ấy ốm yếu nên tính tình nóng nảy. Tôi nói với ông rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và làm tròn bổn phận của mình là trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp.

Tôi nấu đồ ăn ngon cho họ mỗi ngày. Khi người chồng bỏ đồ ăn thừa đi, tôi liền giữ lại để ăn. Người chồng nói rằng ông ấy cảm thấy ái ngại khi tôi ăn đồ ăn thừa, tôi nói với ông rằng mỗi hạt gạo là kết quả của một quá trình lao động nặng nhọc và chúng ta không nên lãng phí thức ăn.

Tôi thường xuyên giặt giũ quần áo của người vợ và hàng ngày sắp xếp giường của bà gọn gàng, sạch sẽ. Bà ấy rất hài lòng và luôn mỉm cười với tôi. Bà cũng trở nên khỏe mạnh hơn. Ngay cả con gái bà cũng nhận thấy sự thay đổi đó.

Ngoài việc giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ, tôi cũng thường trêu đùa khiến họ cười vui vẻ. Chúng tôi vui vẻ hoà thuận giống như là người trong một gia đình vậy. Một lần, ông chồng xúc động nói với tôi: “Chúng tôi thực sự may mắn khi có một người tốt như cô ở bên cạnh. Chúng tôi coi cô như một thành viên trong gia đình mình. Cô giống như con gái của tôi vậy.”

Có một lần, tôi quên không đi tất sạch cho người vợ sau khi rửa chân cho bà. Bà ấy nổi giận và la mắng tôi trước mặt một người hàng xóm. Tôi bị la mắng thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng nghĩ tới mình là một đệ tử Đại Pháp nên tôi đã không nói một lời. Sau khi bình tĩnh trở lại, bà ấy nói với người hàng xóm rằng: “Cô ấy là một học viên Pháp Luân Công. Cô ấy rất tốt bụng.”

Tôi liền tận dụng cơ hội đó để giảng chân tướng cho người hàng xóm. Tôi nói: “Sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, tất cả các loại bệnh tật của tôi đều biến mất và tính khí của tôi trở nên ôn hòa”. Nhìn thấy thái độ điềm đạm của tôi, người hàng xóm này đã đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt.

Người vợ thích nghe các bài giảng của Sư phụ. Tôi đã giảng chân tướng cho vợ chồng bà. Cả hai đều đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tôi nghiêm túc giữ vững tâm tính của mình, không khởi tâm hoan hỷ. Để cho mọi người thấy được sự tốt lành của Đại Pháp, tôi luôn nhắc nhở bản thân cần phải làm thật tốt hơn nữa và không bê trễ trong công việc.

Vào một bữa trưa, người chồng nói với tôi: “Đại Pháp đã khiến cô trở thành một người rất tử tế.”

Tôi khiêm tốn nói: “Mặc dù hiện giờ tôi đã trở nên tốt hơn, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều khuyết điểm cần sửa chữa. Nếu tôi có bất kỳ thiếu sót nào, xin ông vui lòng chỉ ra và thông cảm cho tôi.”

Ông ấy trả lời: “Nếu cô nói vậy thì tôi cũng muốn chia sẻ với cô, khẩu khí của cô có chút cứng rắn, nữ giới thì nên dịu dàng hoà nhã. Ngoài ra, cô nên từ bi hơn ngay cả khi người khác có lỗi.” Lời nói của ông ấy thật đơn giản nhưng khiến tôi chấn động, tôi có thiếu sót nghiêm trọng như vậy mà lại không tự nhận ra. Tôi nói: “Cảm ơn ông, tôi nhất định sẽ thay đổi.”

Vào giờ nghỉ trưa, tôi đã mua một trái dưa đỏ để cảm ơn lời khuyên của ông ấy. Cả hai ông bà đều rất vui vẻ.

Trong lúc người vợ nói chuyện với tôi, khi bà kể về một vụ trộm xảy ra trong nhà bà, bà trở nên buồn và tức giận. Tôi trấn an bà và nói rằng: “Thưa bà, xin bà đừng tức giận. Tức giận không tốt cho sức khoẻ của bà. Bà vẫn còn tốt hơn nhiều so với những người bị mất tất cả mọi thứ trong một cơn lũ. Một số người thậm chí đã mất người thân hoặc cả gia đình.”

Người chồng sau khi nghe thấy tôi nói vậy đã nói: “Lời cô vừa nói rất ôn hoà, khiến người nghe cảm thấy thoải mái trong lòng.”

Tôi đã rất vui mừng khi tâm tính của mình được đề cao ở phương diện này. Tôi đã nhìn thấy sức mạnh của lòng từ bi. Chúng ta nói hay thế nào cũng không quan trọng, mà chúng ta cần thực tâm muốn tốt cho người khác.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi là người có sức khoẻ kém, đạo đức giả, ích kỷ và khắc nghiệt. Sau khi tôi bắt đầu thực hành tu luyện, tôi trở thành một người tử tế, chu đáo và lạc quan.

Không có từ nào có thể mô tả được sự vĩ đại của Đại Pháp và lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp – Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/3/14/344252.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/23/162590.html
Đăng ngày 20-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share