Bài viết của Lạc Thiên

[MINH HUỆ 16-1-2017]

Cách đây vài ngày, có một giấc mơ đã giúp tôi thức tỉnh trước trạng thái tu luyện kém cỏi của mình và nhận ra tính nghiêm trọng của việc buông lơi trong tu luyện.

Trong giấc mơ đó, tôi đang học Pháp nhóm cùng các đồng tu. Mọi người ngồi thành vòng tròn còn tôi lại ngồi bên cạnh. Tôi không tập trung vào những gì tôi đang đọc và suy nghĩ về những sự việc khác.

Khi chúng tôi đang đọc thì một người đàn ông cao lớn bước vào phòng. Ông ấy tiến đến chỗ tôi và ngồi xuống mà không hề nhìn tôi. Tôi có thể nhận thấy trên lưng ông có rất nhiều vết thương, cả cũ cả mới.

Khi người đàn ông nhìn tôi, tôi nhận ra đó là Sư phụ. Tôi cảm nhận được sự từ bi khi Ngài nhìn tôi mỉm cười và nói: “Dường như con vẫn đang tận hưởng những ngày thảnh thơi, phải không?”. Ngay sau khi nghe được câu nói đó, rất nhiều cảm xúc trào dâng trong tôi, ân hận, buồn bã, mất mát và tuyệt vọng. Tôi lăn qua lăn lại trên sàn nhà, khóc và kêu lớn: “Sư phụ, con xin lỗi Sư phụ, con xin lỗi Sư phụ.”

Gần đây tôi đã không làm tốt ba việc. Tôi không duy trì học Pháp, luyện công và phát chính niệm hàng ngày. Khi tôi phát chính niệm, tôi thiếu tập trung và tâm trí tôi xao lãng. Tình trạng này đã tác động tiêu cực đến nỗ lực chứng thực Pháp và giảng chân tướng về cuộc bức hại của tôi.

Dần dần tâm an dật tăng lên và tôi bắt đầu ngủ nhiều hơn thay vì luyện công và tôi để tâm nhiều hơn vào việc sẽ ăn món ăn gì. Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi lãng phí rất nhiều thời gian. Tôi biết tôi đã không làm những việc mà mình cần làm.

Giờ đây khi nhìn lại, tôi nhận ra nguyên nhân là do tôi đã quên rằng tu luyện là nghiêm túc phi thường. Tôi đã để cho tâm an dật bành trướng và cuối cùng tôi không thể nhận thấy mình đã trượt xa khỏi con đường tu luyện đến nhường nào.

Khi tôi viết bài chia sẻ này, nước mắt lăn dài trên má. Giấc mơ đó vẫn còn sống động và hiện rõ trong tâm trí. Tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, ngay ở không gian này và ở cả các tầng thứ vi quan. Tôi biết rằng vì tâm an dật của tôi mà Sư phụ đang phải gánh chịu, thể hiện qua các vết thương cũ và mới trên lưng Ngài. Vậy mà Sư phụ đã không khiển trách tôi, thay vào đó Ngài vẫn từ bi với tôi.

Ngay khi tỉnh dậy tôi hiểu rằng Sư phụ đã ban thêm cho tôi một cơ hội nữa, và khích lệ tôi tận dụng tối đa thời gian hữu hạn để tu luyện tốt hơn. Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta có một sứ mệnh vĩ đại. Nhưng khi hành xử của chúng ta không đạt tiêu chuẩn, liệu chúng ta có nhận ra những tổn thất mà chúng ta gây ra và các hậu quả sẽ như thế nào không?

Tôi chia sẻ trải nghiệm này với hy vọng từ giờ trở đi tất cả chúng ta có thể tu luyện tốt hơn. Thời gian của chúng ta sắp hết và các cơ hội để cứu chúng sinh có thể không quay trở lại.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/21/162576.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/16/340944.html
Đăng ngày: 19-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share