Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đài Loan

[MINH HUỆ 4-2-2017] Năm 2015, tôi tìm hiểu trên Internet thông tin về Trung y. Trong một loạt chương trình truyền hình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân (có trụ sở tại New York), có một vài tập giới thiệu về hai vị bác sĩ. Cả hai đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và điều đó khiến tôi quan tâm.

Một người bạn của cha tôi tặng tôi hai cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp khi tôi mới học lớp sáu, cuốn Chuyển Pháp Luân và cuốn Pháp Luân Công.

Tuy nhiên, vì cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, mẹ tôi đã yêu cầu tôi vứt bỏ những cuốn sách. Vì đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và cảm thấy cuốn sách thực sự rất tốt, nên tôi đã giấu những cuốn sách này đi.

Tôi bắt đầu quan tâm tới Pháp Luân Đại Pháp nên đã tìm lại những cuốn sách và bước trên con đường tu luyện của mình.

Loại bỏ những vật chất xấu

Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một năm rưỡi. Nhưng cho tới thời điểm sáu tháng trước, tôi vẫn không minh bạch chân tu là như thế nào.

Lấy ví dụ, tôi không hiểu “hướng nội” nghĩa là gì và tôi cũng không minh bạch rằng làm những việc gì thì được tính là chân tu. Tôi nghĩ rằng chỉ cần mình học Pháp và luyện công hàng ngày, tôi đã là đang tu luyện. Ngoài ra, hướng nội với tôi cũng giống như những gì tôi biết về tự vấn bản thân.

Sau đó, khi đọc xong chương đầu tiên của Cửu Bình, tôi trở nên minh bạch hơn về việc tu luyện là gì.

Một vài lần, tâm trí tôi bị tâm sợ hãi bệnh tật và các triệu chứng liên quan thao túng. Sau đó, tôi nhận ra rằng đó là những vật chất xấu do tâm sợ hãi của mình tạo ra. Trên thực tế, những can nhiễu tiêu cực này không phải do chủ nguyên thần của tôi đưa đến, mà là can nhiễu từ những quan niệm hậu thiên, nghiệp tư tưởng và những nhân tố ngoại lai.

Khi tôi học phần “Chủ ý thức phải mạnh” trong sách Chuyển Pháp Luân, tôi có thêm những nhận thức về các loại tín tức xấu. Nhưng tôi đã hiểu được làm thế nào để đối đãi với chúng một cách đúng đắn hơn sau khi học một đoạn trong “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999]”

Sư phụ giảng:

“Đầu tiên chư vị cần phải tu bỏ những tư tưởng bất hảo, chư vị có thể trừ bỏ những thứ bất hảo đó là vì chư vị không thừa nhận nó là chư vị, đây là điều cực kỳ quan trọng. Bởi vì chư vị không thừa nhận nó là chư vị, cho nên mới có thể tiêu trừ nó. Kỳ thực, nó thực sự không phải là chư vị, nó là các chủng quan niệm hình thành hậu thiên khi chư vị làm các việc, thậm chí cấu thành nghiệp lực, chính là những thứ này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [1999])

Dựa trên Pháp của Sư phụ, tôi bắt đầu phủ nhận những tín tức xấu đó. Không quan tâm tới việc liệu rằng điều này có tác dụng ngay lập tức hay không, tôi tiếp tục phủ nhận chúng trong một hoặc hai tháng. Cha tôi thậm chí đã nhận ra rằng tôi đã thay đổi và khuyến khích tôi tiếp tục con đường tu luyện của mình.

Buông bỏ tình mang lại thành công

Sau khi làm tranh ảnh cho rất nhiều hạng mục giảng chân tướng, tôi nhận ra điều gì sẽ tới nếu chúng ta “dụng tâm” và “có trách nhiệm.” Tôi minh bạch rằng nên chiểu theo Pháp và nghĩ tới chúng sinh trong quá trình làm những tranh ảnh đó. Việc đó không nên trở thành một việc hình thức.

Tôi vứt bỏ những quan niệm người thường của mình và thay đổi cách suy nghĩ. Tôi lắng nghe chăm chú trong suốt thời gian duyệt một bức ảnh, sau đó thay đổi dựa theo những gì được yêu cầu, thay vì theo những quan niệm người thường của mình.

Khi được mời tham gia làm tranh ảnh cho một nhóm viết bài, tôi nhận ra rằng mình vẫn ôm giữ tâm tật đố và tâm hiển thị. Tôi học được cách vứt bỏ những tâm này và sau đó có thể hoàn thành những gì mình cần phải làm.

Trong công việc, tôi đã lựa chọn vứt bỏ cái tình của người thường. Khi tôi làm được như vậy, mỗi bức tranh tôi làm ra đều là một sinh mệnh. Chỉ bằng vứt bỏ những chấp trước, tôi mới có thể loại bỏ được những bức ảnh không phù hợp với hạng mục.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/4/342665.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/13/162483.html
Đăng ngày 16-4-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share