Bài viết của một học viên tại tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc

[Minh Huệ 14-3-2017] Từ thuở nhỏ, tôi là một người sống nội tâm, nhạy cảm, nhút nhát và nói năng không được lưu loát. Nếu có thể tôi sẽ tìm cách tránh gặp mặt mọi người. Tính cách ấy đã ngăn cản tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đã quyết định thay đổi toàn diện và cải thiện năng lực bản thân để giảng chân tướng trực diện về Pháp Luân Công.

Tôi quyết định trước hết sẽ giảng chân tướng về cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) với những người quen. Tôi quyết định bắt đầu nói với những người hàng xóm cũ, và tôi đã chuẩn bị cho cuộc nói chuyện trong một tuần lễ. Sau đó tôi đến thăm họ và mang theo một ít tài liệu và tờ rơi về Pháp Luân Công.

Trên đường đến nhà những người hàng xóm này, đầu óc tôi rối bời. Tôi tự hỏi liệu họ có tin tôi không, và tôi đã nghĩ đến việc quay trở về nhà. Ý nghĩ này càng trở nên mạnh mẽ hơn khi tôi càng đến gần nhà của họ.

Vì tôi đã chuẩn bị cả tuần cho việc này nên tâm trí tôi vô cùng minh bạch, tuy nhiên tôi lại không thể từ bỏ ý nghĩ đó. Tôi tiếp tục đi, nhưng tôi cảm thấy thật khó nói chuyện với một tâm thái do dự như thế. Lúc này tôi nhớ đến Sư phụ và cương quyết đạp xe đến nhà họ.

Tôi vào nhà của họ. Không quá khó khăn, tôi đã nói chuyện với họ và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cả gia đình đều đã đồng ý thoái ĐCSTQ.

Sau đó tôi hết sức ngạc nhiên. Sao tôi thành công như thế? Tôi đã có một bước đột phá và đã loại bỏ được tâm nhút nhát. Từ đó trở đi, tôi đã có thể bắt chuyện với người lạ.

Hàng ngày, tôi học Pháp vào buổi sáng và đi ra ngoài nâng cao nhận thức về Pháp Luân Công vào buổi chiều. Khi giảng chân tướng trực diện với người lạ, tôi vẫn còn có đôi chút khó khăn. Những ngày đầu tiên sau đó vẫn rất khó khăn. Tuy vậy, tôi vẫn bước ra mỗi ngày.

Một ngày nọ, tôi thấy một người đàn ông trông có vẻ giản dị, và tôi quyết định nói chuyện với ông ấy. Tôi đi theo ông ấy hơn 3 dặm, nhưng tôi lại không thể nghĩ ra được phải nói với ông ấy những gì. Tôi trở nên lo lắng và bất lực.

Một ngày khác, tôi ngồi ở công viên và trông thấy hai sinh viên. Tôi trò chuyện với họ và khuyên họ thoái Đội thiếu niên. Họ nhận các tờ rơi và cúi chào tôi: “Cám ơn dì.” Tôi thực sự xúc động.

Đối với tôi, những bước đi đầu tiên rất khó khăn. Nhưng những thành công đã khích lệ tôi rất nhiều. Tôi tự tin vượt qua tính cách nhút nhát của mình. Với sự hỗ trợ của các bạn đồng tu, giờ đây tôi có thể nâng cao nhận thức về Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/9/342532.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/14/162493.html
Đăng ngày 14-4-2017. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share