[MINH HUỆ 11-1-2017] Năm 1994, Pháp Luân Công truyền tới thị trấn của tôi. Tôi bắt đầu học Pháp Luân Công bằng việc nghe băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Trong mỗi bài giảng, Sư phụ đều dạy mọi người làm người tốt, trong bất cứ hoàn cảnh nào đều nghĩ cho người khác trước, khi gặp mâu thuẫn phải biết nhẫn nhịn, đối với lợi ích trước mắt thì không tranh không đấu, cần tuỳ kỳ tự nhiên. Pháp lý của Đại Pháp đã khiến tôi quyết định rằng tôi cần phải tu luyện Pháp Luân Công. Tôi hiểu rằng miễn là chúng ta chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp để yêu cầu chính mình, thì Sư phụ sẽ thừa nhận chúng ta là đệ tử của Ngài. Tôi đã hạ quyết tâm sẽ chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp để trở thành một người tốt.
Một ngày nọ, khi tôi đang quét dọn tại nơi làm việc, tôi đã nhặt được một chiếc nhẫn lớn bằng vàng ở trong phòng khách. Tôi đưa chiếc nhẫn cho lãnh đạo và đi tới bộ phận đăng ký để tra lại danh tính của những người khách đã tới cơ quan chúng tôi. Tôi gọi điện cho những người có mặt ở trong phòng khách và hỏi họ xem họ có bị mất chiếc nhẫn không. Chủ nhân của chiếc nhẫn đã vô cùng cảm động, ông ấy còn tặng cho cơ quan chúng tôi một lá cờ danh dự. Ai đó đã kể câu chuyện này ra bên ngoài, các phóng viên sau khi hay tin đã tới tìm tôi xin phỏng vấn. Tôi nói với họ rằng tôi là một người tu luyện Pháp Luân Công, và tôi luôn cố gắng sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.
Một dịp khác, tôi nhặt được một chiếc ví trong đó có một tờ 100 nhân dân tệ phát hành năm 1995. Tôi đưa tờ tiền cho các đồng nghiệp xem, họ liền nói: “Chúng ta hãy dùng tiền này để đi mua đồ ăn!” Khi tôi nói tôi muốn trả lại ví tiền cho người bị mất, họ cho rằng do tôi luyện công nên đã bị mất trí. Tôi giải thích với họ: “Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể lấy những thứ không thuộc về mình, tôi phải nghĩ cho người khác trước trong mọi tình huống.”
Một ngày nọ, lãnh đạo của tôi đột nhiên bị đau thắt lưng kịch liệt. Khi anh ấy tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đã chẩn đoán anh ấy bị sỏi thận cấp tính và cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Họ cũng nói anh ấy cần đặt cọc ngay 5000 nhân dân tệ để chuẩn bị phẫu thuật. Tuy nhiên, lúc đó gia đình anh ấy đã dồn hết tiền vào việc điều trị bệnh ung thư cho người cha của anh, nên họ đã cạn sạch tiền.
Anh ấy không còn cách nào khác đành phải trở về nhà. Trong lúc đau đớn, anh ấy chợt nhớ tới lời khuyên của tôi rằng khi gặp nguy nan hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Anh ấy liền bắt đầu nhẩm niệm những chữ này.
Anh ấy đã rất thành tâm nhẩm niệm như vậy và thiếp đi từ lúc nào không hay. Sau khi thiếp đi, anh ấy nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ. Ông lão rạch một cái trên lưng của anh và lấy ra một con cá, ông ấy giơ con cá lên cho anh nhìn rồi rời đi. Giấc mơ của anh ấy sống động tới mức anh đã tưởng đó là thật. Sau khi tỉnh dậy, anh ấy hỏi mẹ mình rằng có phải bà đã mời một vị bác sĩ tới làm phẫu thuật cho anh không. Bà trả lời rằng bà đã không mời ai cả.
Cơn đau của anh ấy đã hoàn toàn biến mất. Sau đó anh ấy quay lại bệnh viện để kiểm tra. Bác sĩ nói rằng tình trạng của anh ấy ổn và không cần phải phẫu thuật nữa.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã khiến đạo đức của tôi thăng hoa, cũng khiến mọi người xung quanh tôi được thụ ích.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi khổ độ của Ngài!
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/11/340717.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/7/162100.html
Đăng ngày 10-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.