Bài viết của một học viên ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-2-2016] Mùa Xuân năm 2003, chính quyền đã đưa tôi vào một trại lao động cưỡng bức tại địa phương. Có hơn 1000 phạm nhân bị giam giữ tại đây và hầu hết họ đều là các đệ tử Đại Pháp.

Tôi ở trong nhóm khoảng 150 người, và hầu hết đều là các đệ tử Đại Pháp.

Để ép buộc các học viên từ bỏ đức tin của mình, nhân viên của trại đã làm các việc hèn hạ như buộc chúng tôi phải xem các video phỉ báng Đại Pháp, sử dụng các chuyên gia tẩy não, giám sát chúng tôi liên tục, sốc điện, đánh vào mặt, cấm ngủ .v.v..

Để “chuyển hóa” tôi, trại đã cấm tôi ngủ bốn ngày đêm liền. Sau đó, mỗi ngày tôi chỉ được ngủ hai tiếng và sau đó lại tiếp tục cấm ngủ.

Điều đó kéo dài trong hơn ba tháng.

Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi chỉ giữ một niệm duy nhất: “Ta là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không có gì sai.”

Vô luận họ nói với tôi điều gì, tôi đều bỏ ngoài tai bằng cách nhẩm đọc Pháp, và mỗi một giờ đồng hồ hàng ngày, tôi đều dành ra 15 phút để phát chính niệm thanh trừ tà ác.

Khi thấy rằng tôi không thể bị “chuyển hóa”, giám đốc trại giam và đội trưởng đã tự mình ra tay để “chuyển hóa” tôi.

Giám đốc trại giam giới thiệu bà ta từng là một nữ sinh học cùng trường với tôi và học sau tôi một lớp. Tôi không biết bà ta, nhưng tôi đã nhìn thấy tên của bà ta trên trang web Minh Huệ và nhận ra rằng bà ta là một kẻ độc ác.

Bà ta hỏi tại sao tôi lại từ chối hợp tác.

Tôi nhìn các sinh mệnh đáng thương đang đứng trước mặt không chút thù oán. Tôi muốn làm hết sức để giúp họ hiểu được chân tướng Đại Pháp để họ bớt hành ác đi và có thể thoát được sự đào thải trong tương lai.

Suy nghĩ như vậy, tôi bắt đầu nói với họ Đại Pháp là gì, tôi sống tuân thủ các giáo lý của Đại Pháp như thế nào, và Đại Pháp đã cho tôi một cơ thể khỏe mạnh vô bệnh ra sao.

Người đội trưởng nói: “Bà thì khỏe rồi. Có một học viên ở nhóm bên cạnh cũng đã khỏi được ung thư vòm họng nhưng bà ta đã “chuyển hóa” và đã từ bỏ tu luyện.”

Tôi nói: “Vậy chúng ta hãy lấy chủ để này để nói chuyện nhé. Nếu bà từng cứu mạng một người, nhưng khi bà gặp sự đối xử bất công, thì người kia lại đứng hùa về phía kẻ đang bức hại bà, vạch trần phê phán bà, bởi anh ta muốn được thăng quan phát tài hay đơn giản chỉ là vì sợ hãi. Vậy anh ta có phải là người tốt không?

“Nếu anh ta im lặng, tiếp tục hưởng thụ những gì bà cho, sống thoải mái, giả mù giả điếc, không quan tâm đến việc bà đang bị bức hại, liệu bà có có chọn anh ta làm bạn không?

“Sư phụ chúng tôi đã giúp chúng tôi một cách vô tư vô ngã, dạy chúng tôi làm người tốt, thanh lọc thân thể cho chúng tôi mà không cần bất cứ một sự báo đáp nào cả.

“Nay Sư phụ đang bị vu khống, Đại Pháp đang bị tấn công. Nếu chúng tôi không vì Sư phụ, không vì Đại Pháp mà đứng lên nói lời công đạo, vậy liệu chúng tôi có xứng đáng để làm người không?

“Tôi không có quyền lực, nhưng tôi có một trái tim chân thành. Tôi cần phải nói lên sự thật. Sư phụ tôi là chân chính. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp!

“Nếu như vì việc này mà tôi bị bức hại thì tôi cũng không hối tiếc. Tôi đang nói lên tiếng nói của lương tâm mình.”

“Tôi cũng muốn nói với mọi người trên toàn thế giới, bao gồm cả các vị ở đây rằng, nếu các vị tham gia vào bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nếu các vị không thành tâm hối cải, thì tương lai của các vị sẽ thật thê thảm.”

Giám đốc trại giam nhận xét: “ Lập luận hay lắm, nghĩa khí lắm.”

Tôi nói: “Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì tôi có lẽ cũng là một người ích kỷ. Tôi không quan tâm tới người khác, và cũng sẽ không quan tâm tới tương lai của các vị. Tôi cũng muốn nói cho các vị biết rằng, người tu luyện chúng tôi không có kẻ thù. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi phải đối xử tốt với tất cả mọi người.

“Chính quyền cộng sản này sẽ không ngần ngại mà loại bỏ các vị một khi nó đã lợi dụng xong các vị.

“Sau cuộc Cách mạng Văn hóa kéo dài 10 năm, những người lãnh đạo tích cực dẫn đầu trong phong trào chính trị này đều đã trở thành những con dê tế thần. Nhiều người bị bắn chết, trong khi người nhà của họ được thông báo rằng họ đã chết khi đang làm nhiệm vụ.

“Khi cuộc bức hại này kết thúc, thì kết cục của những người tham gia vào cuộc bức hại này sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Thiện ác hữu báo đó là quy luật bất biến của vũ trụ.

“Nếu như tôi mà bị các vị ‘chuyển hóa’, thì các vị đã phạm phải tội lớn rồi, tôi thật sự đã làm hại các vị.

“Nếu các vị không ‘chuyển hóa’ được tôi, điều đó giống như kế hoạch giết tôi của các vị đã thất bại và các vị không phạm phải tội giết người. Còn nếu các vị thành công, thì thậm chí đến cả luật pháp cũng không thể bảo vệ được các vị.”

Đầu tiên, họ cố ngắt lời tôi. Sau đó, họ đã bình tĩnh lại và yên lặng nghe tôi nói. Khi đó có ít nhất hơn chục người trong phòng, bao gồm cả các nhân viên cảnh sát, lính gác và những người được gọi là các chuyên gia / cố vấn chuyển hóa.

Sau hơn hai giờ đọ sức chính tà, các nhân tố tà ác ở các không gian khác đã bị giải thể hết.

Khi họ rời đi, giám đốc trại giam nói với người đội trưởng “ Để chị ta ngủ.”

Kể từ hôm đó, không còn ai tới để “chuyển hóa” tôi nữa.

Giám đốc trại giam này là bạn học của một người bạn thân và cũng là đồng nghiệp của tôi. Tôi phát hiện ra rằng bà ấy đã gọi điện thoại cho bạn tôi để giục gia đình tôi vào thăm tôi thường xuyên hơn. Đó là vào quãng thời gian mà chính quyền cộng sản Trung Quốc đang hung hăng ngang ngược thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống.

Vào buổi chiều trước khi tôi được ra khỏi trại, bà giám đốc lại gọi điện thoại cho bạn tôi để nhắc người nhà tôi sáng mai phải đến trại giam thật sớm để tránh những rắc rối khác có thể xảy ra.

Mỗi tháng, trại lao động yêu cầu chúng tôi phải viết hai bản tự kiểm điểm. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng và chứng thực Pháp.

Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ. Đầu óc tôi sáng suốt, tư duy tôi mạch lạc, tôi có thể viết mọi thứ như văn, thơ, và các mẩu chuyện về tu luyện một cách dễ dàng và nhanh chóng. Mọi người đọc chúng và không ai gây phiền toái gì cho tôi cả.

Con trai của một người lính gác đang học Olympic Toán Quốc tế. Người lính gác đó biết tôi là một giáo viên và nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi chưa bao giờ biết tới những kiến thức mà cháu đưa cho tôi xem, nhưng Sư phụ đã ban cho tôi trí tuệ, do đó tôi có thể trả lời mọi câu hỏi mà cháu hỏi tôi.

Một buổi chiểu, cháu nhờ tôi giúp giải một đề toán, nhưng trước khi cháu đọc xong đề thì tôi đã có đáp án cho cháu. Cháu đã vô cùng kinh ngạc và nói cháu đã nhờ hai người đã tốt nghiệp đại học và họ đã phải vật lộn suốt cả buổi sáng mà không giải được đề toán đó.

Lúc đó tôi nghĩ: “Đề dễ như vậy mà cũng không giải được là sao.” Nhưng tôi chợt nhận ra rằng đó là Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để cho tôi chứng thực Pháp. Kể từ hôm đó, cháu thường ca ngợi tôi trước mặt mọi người và người lính gác thậm chí còn thỉnh thoảng còn lén lấy cơm cho tôi ăn.

Tất nhiên, tôi không bỏ lỡ cơ hội để giảng chân tướng cho cháu, khuyên cháu không tham gia vào việc bức hại và đối xử tốt với các học viên.

Người lính gác nói: “Các đệ tử Đại Pháp đều là những nhân tài. Tại sao những người tốt lại bị bắt giữ? Thật không thể hiểu nổi.”

Một hôm, khi đang xếp hàng để ra ngoài. Tôi nhìn thấy một học viên ở nhóm khác vừa có người nhà vào thăm hôm qua và hỏi cô đã có bài kinh văn mới của Sư phụ chưa.

Một học viên đã bị “chuyển hóa” được giao nhiệm vụ giám sát tôi đã hét lên và nói rằng cô ta sẽ nói với giám thị để kéo dài thời hạn giam giữ của tôi.

Nhưng thật bất ngờ, người lính gác đã nói với người học viên bị “chuyển hóa” kia: “Cô đang làm cái gì thế? Hãy làm việc của cô đi. Ai cho cô cái quyền được can thiệp vào việc của người khác thế?”

Một tối, người lính gác trực ca đêm đã nói nhỏ với tôi: “Hãy cố lên.”

Người học viên bị “chuyển hóa” này được giao nhiệm vụ giám sát các phạm nhân khác đã trói một học viên lớn tuổi lại không cho bà sử dụng nhà vệ sinh trong vài ngày .

Khi biết chuyện này, tôi đã tới và mắng cô ta một trận.

Vì chuyện này, một trong những người giám thị nói rằng án phạt của tôi sẽ bị tăng thêm 6 tháng .

Hôm đó, tôi đã không để tâm của mình bị động và đã cùng với người giám thị lên phòng làm việc để đối chất trực tiếp.

Tôi nói: “Các chị có tăng án của tôi cũng không quan trọng. Mọi học viên đều là người tốt. Người phạm nhân kia có quyền gì mà bắt nạt và bức hại chúng tôi?”

Giám thị nói: “Tôi cho bà ta cái quyền đó.”

Tôi bình tĩnh nói: “Người học viên đó đã hơn 60 tuổi và có lẽ đáng tuổi mẹ của chị. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, thì chính chị là kẻ phạm tội. Thậm chí nếu luật pháp không trừng phạt chị, thì lương tâm của chị có được thanh thản không?

“Ngày xưa, người ta nói rằng nếu cho nhà sư một bát cơm ăn thì sẽ được công đức vô lượng. Ngày nay, nếu chị đối xử tốt với các học viên, thì ông trời cũng sẽ phù hộ cho các chị được bình an vậy.”

Khi nói những lời này, tôi đã rơi nước mắt. Tôi thực sự cảm thấy thương hại người giám thị kia và mong muốn những điều tốt đẹp sẽ đến với cô ấy.

Điều đó đã làm thức tỉnh phần tốt đẹp trong bản chất con người cô ấy. Cô ấy cũng đã rơi nước mắt.

Cô ấy nói: “Chị đừng nói gì nữa, tôi biết mình phải làm gì. Hãy đợi tôi ở đây.”

Khi quay trở lại, cô nói với tôi: “Chị về đi, và hãy đợi nghe tin tức.”

Tôi phát hiện ra rằng người học viên lớn tuổi nọ đã được thả và giám thị cũng đã ra lệnh cho các phạm nhân cho phép các học viên được sử dụng nhà vệ sinh.

Tôi rất vui vì người giám thị đó đã có sự lựa chọn đúng. Cô ấy đã hiểu được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, đã biết sửa sai và thôi không còn bức hại các học viên nữa.

Chiều hôm đó, tôi đã nghe được một cuộc cãi vã ngoài hành lang giữa người giám thị và người quản lý. Người quản lý muốn tăng án phạt của tôi nhưng người giám thị không đồng ý.

Sau đó, người giám thị đã một mình đi gặp giám đốc trại giam để chắc chắn rằng án của tôi sẽ không bị kéo dài.

Ngày hôm sau, người giám thị gọi tôi lên phòng làm việc và nói: “ Bà có thể về nhà như thời gian đã dự kiến mà không có gì rắc rối hết. Tôi đã phải sử dụng các mối quan hệ cá nhân của mình có được qua hơn mười năm công tác để làm việc này đấy. Trước đây, tôi chưa từng làm việc này cho ai dù có trả cho tôi hàng trăm ngàn tệ đi chăng nữa.”

Nhưng cô ấy lại khuyên tôi nên viết tất cả những gì mà những người có thẩm quyền yêu cầu. Khi tôi cương quyết từ chối, cô ấy nói: “Sau khi ra khỏi đây chị sẽ làm gì? Họ đã lên kế hoạch đưa chị vào trung tâm tẩy não đấy.”

Sau đó khi đọc những giấy tờ ra trại, tôi phát hiện ra rằng người giám thị này đã ghi những đặc điểm nhận dạng cá nhân của tôi hoàn toàn sai khác. Tôi hiểu rằng cô ấy biết tôi sẽ bị giám sát và sẽ bị bắt lại nên đã âm thầm bảo vệ tôi bằng cách ghi như vậy để đánh lạc hướng bọn họ.

Một ngày sau khi được thả ra, tôi đã mơ thấy Sư phụ đang thanh lọc thân thể cho cô ấy và đã gọi điện cho cô để thông báo về việc này.

Cô ấy đã xúc động và chân thành nói: “Xin cảm ơn Sư phụ của chị. Cảm ơn Sư phụ của Đại Pháp. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã được thả đúng dự kiến, không bị đưa trở lại vào trung tâm tẩy não, không phải trở thành người vô gia cư.

Tôi đã đường đường chính chính ra khỏi trại lao động cưỡng bức, đường đường chính chính tu luyện, giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.

Tôi nhận ra rằng, nếu chỉ dựa vào phần người thôi thì tôi không cách nào có thể vượt qua được những nghịch cảnh căng thẳng và khốc liệt trong trại lao động. Cách duy nhất để tôi có thể sống sót và vượt qua được là phải hòa mình vào trong Pháp.

Để trợ Sư chính Pháp, để làm tốt ba việc, để cứu độ chúng sinh và duy trì được chính niệm, tất cả là do Sư phụ định đoạt.

Nếu đệ tử Đại Pháp mà tu luyện được tốt, thì nhiều sinh mệnh hơn nữa sẽ được cứu. Nếu chúng ta tu luyện không tốt, nhiều sinh mệnh sẽ bị đào thải. Không có đường tắt cho chúng ta.

Tương tự như vậy, mọi người đặt tâm của mình như thế nào để đối đãi với sự việc này là vô cùng quan trọng và nó quyết định hướng đi trong tương lai của họ. Nếu họ đặt đúng, họ sẽ được lưu lại. Những kẻ vẫn chấp mê bất ngộ, điên cuồng bức hại sẽ bị đào thải.

Tôi viết bài này để cho những người vẫn còn đang bức hại các đệ tử Đại Pháp biết rằng: Càng sớm tìm hiểu và liễu giải chân tướng Đại Pháp, các vị càng sớm từ bỏ được con đường sai lầm đã dẫn các vị đến với chế độ cộng sản Trung Quốc.

Quay đầu lại là bờ. Đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp cũng là đối xử tốt với chính mình. Hãy lưu lại cho mình và gia đình mình một con đường sống.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/25/324414.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/27/159322.html

Đăng ngày 15-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share