Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-8-2016] Trong suốt 17 năm qua, đã có một lượng lớn các cảnh sát bị những tuyên truyền thù hận tràn ngập của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa gạt. Họ và hàng triệu người dân Trung Quốc khác đã vô tình quay lưng lại với Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp).

Thông qua những nỗ lực không ngừng nghỉ, các học viên đã giúp cho nhiều cảnh sát (cũng như những người dân) biết được chân tướng về Pháp Luân Công, và họ đã dần trở nên ủng hộ. Dưới đây là câu chuyện về một cảnh sát như vậy.

Bị bức hại nghiêm trọng

Cuối năm 2002, tôi buộc phải rời khỏi nhà để tránh bị bức hại. Tuy nhiên, cảnh sát đã tìm được tôi, họ bắt giữ và giam tôi tại trại tạm giam địa phương. Các quan chức [điều động người] phân làm ba ca thay phiên nhau tra tấn để buộc tôi từ bỏ đức tin của mình.

Sau một năm bị giam giữ, tôi đã nhiều lần bị ngất. Tôi rất gầy yếu. Các lính canh liên tục báo cáo tình trạng sức khoẻ kém của tôi cho cấp trên của họ. Cuối cùng, giám đốc trại tạm giam nói: “Anh (ý chỉ tôi) là trạm trưởng trạm phụ đạo của Pháp Luân Công tại thành phố chúng ta và đã bị kết án 12 năm tù. Chúng tôi không thể thả anh ngay cả khi nhà tù từ chối nhận anh vì vấn đề sức khoẻ.”

Tình trạng của tôi ngày càng tệ hơn. Một hôm, một số bác sĩ nhà tù đến kiểm tra [sức khoẻ] của tôi trong lúc mà tôi chỉ còn chút ý thức. Một tù nhân hỏi họ: “Nếu anh ấy được thả ra trong tình trạng này, liệu anh ấy có thể phục hồi được không?”

Một bác sĩ nói: “Trông anh ta giống như bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối và có thể chết bất cứ lúc nào. Không có hy vọng đâu.”

Một bác sĩ khác nói thêm: “Nếu anh ta có thể phục hồi, thì [có lẽ] thế giới này sẽ không ai chết cả.”

Sau đó các quan chức từ nhiều cơ quan chính phủ khác nhau đã chứng kiến tình trạng của tôi. Một nhân viên từ Văn phòng Lập pháp vụ nhìn thấy tôi và thở hổn hển: “Ôi, trời ơi!” Anh ta bị sốc chạy ra khỏi phòng.

Khi thấy tôi không còn hi vọng phục hồi, các quan chức đã cho thả tôi ra để điều trị y tế. Tôi được đưa về nhà trên một chiếc cáng.

Cả bố mẹ và vợ tôi đều là học viên. Họ biết rằng trước đây Pháp Luân Đại Pháp đã từng giúp tôi khoẻ mạnh và họ khuyến khích tôi tiếp tục luyện công. Tôi nghe theo lời khuyên và trong vòng hai tuần sức khoẻ của tôi đã phục hồi.

Mọi người trong nhà tôi đều cảm thấy yên lòng. Để bày tỏ lòng biết ơn, chúng tôi đã gửi hình ảnh thân thể gầy gò của tôi – khi tôi chỉ nặng khoảng hơn 30kg – và hình ảnh lúc tôi đã phục hồi lên trang web Minh Huệ.

Các quan chức đến thăm hỏi

Hai quan chức từ Đội An ninh Nội địa thành phố, gồm giám đốc A và quản lý chính trị B, đã đến nhà tôi. Họ muốn biết ai đã chụp những bức ảnh của tôi và đưa lên Minh Huệ. Họ nói rằng họ định đưa vợ tôi đi thẩm vấn.

Hai vợ chồng tôi chào họ và mời họ ngồi xuống. Tôi giải thích với họ rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp không nên bị ngược đãi vì chúng tôi không phạm tội và rằng chúng tôi đơn giản chỉ tuân theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt hơn.

Vị giám đốc A đồng ý rằng: “Phó phòng cảnh sát nói rằng ông ta biết anh vì anh là lãnh đạo của một doanh nghiệp nhà nước. Ông ta cũng nói anh là một người tốt và lẽ ra có thể được đề bạt lên chức vụ cao hơn nếu không tu luyện Pháp Luân Công.”

Tôi giải thích với vị giám đốc đó rằng tôi là một người tốt vì Pháp Luân Công đã giúp tôi cải thiện sức khỏe và trình độ đạo đức. Tôi nói với vị giám đốc và người quản lý chính trị rằng tôi hi vọng họ sẽ đối xử tốt với các học viên.

Vị giám đốc hỏi tôi tại sao các học viên [Pháp Luân Công] lại phân phát tài liệu ở khắp nơi như vậy. Tôi nói rằng các học viên đang bị bức hại [chỉ vì] muốn trở thành những công dân tốt hơn và hậu quả của việc này thực sự là nghiêm trọng bởi các giá trị truyền thống và đạo đức phổ quát đang bị đàn áp.

“Điều đó có nghĩa là, nền tảng của xã hội đang lâm nguy. Đó là lý do tại sao mà bất chấp áp lực và đàn áp tàn bạo, các học viên vẫn đang nỗ lực hết mình để giúp mọi người phân biệt rõ đúng sai.”

Tôi đã khóc khi nói những lời này. Mắt của vị giám đốc A cũng bị ướt. Ông lau nước mắt và gật đầu.

Chúng tôi đã trả lời những câu hỏi khác của họ về Pháp Luân Đại Pháp và các học viên, cuối cùng họ lại hỏi về người đã gửi hình ảnh của tôi lên Minh Huệ. Vợ tôi nói rằng cô ấy đã làm: “Vì tôi không muốn các quan chức chính phủ tiếp tục làm việc xấu. Điều đó không có gì tốt cho họ cũng như cho các học viên.” Cô ấy nói một lý do khác cho việc chụp ảnh là để làm bằng chứng cho tương lai khi các quan chức bị đưa ra công lý vì những lỗi lầm của họ.

Khi họ rời đi, giám đốc A đã rút 100 nhân dân tệ từ ví của ông ấy và đưa cho chúng tôi rồi nói: “Chuyện đã là như vậy, tôi cũng không thể làm được gì nhiều. Lương của tôi tuy không cao, nhưng tôi hi vọng anh có thể sử dụng số tiền này mua chút thực phẩm dinh dưỡng để bồi bổ cho mình.” Chúng tôi cám ơn họ và nói rằng vì chúng tôi là học viên [Pháp Luân Công] nên chúng tôi sẽ không nhận số tiền ấy.

Giám đốc A nhận một số tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp từ chúng tôi. Kể từ đó, không có quan chức nào đến nhà của chúng tôi để làm phiền nữa.

Phần kết

Hơn 10 năm đã trôi qua. Chúng tôi nghe nói rằng giám đốc A sau đó đã được thăng chức lên thành lãnh đạo của một phòng cảnh sát ở quận khác.

Chúng tôi cũng nghe nói rằng khi một học viên bị cảnh sát ở khu vực đó bắt giữ, người nhà của học viên đó đã biếu vị giám đốc đó một ít tiền với hi vọng ông ấy có thể giúp người thân của họ sớm được thả. Vị giám đốc đã không nhận tiền của gia đình học viên kia, nhưng một thời gian ngắn sau học viên đó vẫn được thả.

Tôi rất vui vì những gì mà ông đã lựa chọn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/29/333380.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/6/158576.html

Đăng ngày 1-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share