Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-7-2016] Có hơn 80 học viên Pháp Luân Công ở một thị trấn miền núi trong thành phố của chúng tôi. Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, trưởng Phòng 610 của thị trấn đã làm rất nhiều việc xấu đối với các học viên đó.
Một số người thân của ông ta cũng tu luyện Pháp Luân Công và ông đã nhờ vợ mình giúp tẩy não họ trong một phiên tẩy não. Ông muốn bà phải thuyết phục họ từ bỏ Pháp Luân Công.
Vợ ông đã ở lại với các học viên trong một vài tuần và nhận ra tất cả họ đều rất trung thực và chu đáo. Bà thậm chí còn trở thành bạn tốt với họ. Bà sớm bảo chồng từ bỏ công việc của ông, và bà không bao giờ quay lại để tẩy não các học viên [kia nữa].
Ông ấy đã suy nghĩ về trải nghiệm [từ những lần tiếp xúc] của mình với các học viên và nhận ra rằng họ không giống những người khác, họ có tiêu chuẩn đạo đức cao, họ tốt bụng và chu đáo. Nhìn thấy tâm kiên định bảo vệ quyền tu luyện Pháp Luân Công của họ, ông phải tự thừa nhận rằng: “Chỉ có Pháp Luân Công với những tiêu chuẩn đạo đức cao mới có thể tạo ra những người tốt như vậy.”
Sau khi nhận ra điều này, ông đã quyết định đối xử tốt với các học viên. Thậm chí ông ấy còn bảo vợ mình cùng đến nhà của các học viên để xin lỗi họ. Ông ấy mong rằng các học viên [có thể] tha thứ cho mình vì những gì ông ấy đã làm là do bị ép buộc. Ông đã từ chức trưởng Phòng 610.
Ông cũng nhiều lần mời các học viên đến nhà mình để ăn uống. Nếu họ không đến, ông ấy sẽ nói: “Phải chăng các vị chưa tha thứ cho tôi? Tôi thực rất ân hận. Tôi sẽ không làm lại điều ấy một lần nữa ngay cả khi thất nghiệp.”
Cảnh sát tại một khu vực miền núi: “Pháp Luân Công thật siêu thường”
Đầu tháng 12 năm 2009, tôi cùng một học viên khác đi đến một khu vực miền núi xa xôi để phân phát các tài liệu Pháp Luân Công. Khi chúng tôi ở đó, có người báo cáo chúng tôi cho cảnh sát. Một vài xe cảnh sát lập rào chắn đường và bắt giữ chúng tôi.
Trong lúc ở trong đồn cảnh sát, chúng tôi đã phát chính niệm, nhẩm Luận Ngữ và Hồng Ngâm. Các cảnh sát ở đó đã nghe và xem những tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng họ chưa bao giờ trực tiếp gặp bất cứ học viên Pháp Luân Công nào.
Vì họ không biết chân tướng về cuộc đàn áp, chúng tôi đã giải thích và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Chúng tôi nói với họ rằng Pháp Luân Công là Phật Pháp và đó chính là niềm vinh dự cho Trung Quốc khi Pháp Luân Công đã được thực hành trên khắp thế giới.
Càng nói, giọng của tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi muốn sao cho tất cả những người ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy mình nói và ngày càng có nhiều người tụ tập xung quanh đó. Một cảnh sát nói: “Chị làm gì vậy? Sao chị có thể nói hay được như vậy? Tôi nghĩ có thể chị là Bí thư Đảng uỷ của thành phố.”
Một cảnh sát khác nói: “Nếu chị tiếp tục nói nữa, thì có lẽ tôi cũng muốn tu luyện Pháp Luân Công.”
Cảnh sát trưởng nói: “Nếu tôi biết Pháp Luân Công tốt như vậy, tôi sẽ không báo cho đội an ninh nội địa về hai người. Bây giờ họ đang trên đường đến đây. Nếu chúng tôi để hai người rời đi thì sao?”
Tôi nói: “Nhưng chúng tôi vẫn chưa ăn.”
Một cảnh sát trả lời: “Không có nhiều đồ ăn ở đây. Tôi sẽ gọi cho chị một chút mỳ.”
Và khi nhân viên từ đội an ninh nội địa đến để đưa chúng tôi đi, ba người từ đồn cảnh sát đã khích lệ chúng tôi giúp những người thuộc phòng an ninh địa kia cũng thoái Đảng.
Cảnh sát trưởng đã mua hai cây thuốc lá cho các nhân viên của đội an ninh nội địa để làm quà và bảo họ đối xử tốt với chúng tôi. Ông ấy đích thân hộ tống chúng tôi đến trại tạm giam. Ông bảo chồng tôi: “Anh nên đi và tìm ai đó có thể giúp vợ anh được thả. Bây giờ vợ anh đã trở thành nổi tiếng ở thành phố của chúng tôi rồi.”
Tôi mỉm cười khi thấy thiện tâm của ông ấy đối với các học viên.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/10/331075.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/24/158391.html
Đăng ngày 4-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.