Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-7-2006] Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghĩ điều căn bản là phải thật sự tin tưởng, thật sự tín Sư tín Pháp.

Tôi đã đọc cuốn sách quý Chuyển Pháp Luân vào năm 1996 và không thể diễn tả nổi niềm vui mà tôi cảm nhận được lúc đó. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian. Cuối cùng tôi đã biết được ý nghĩa chân thật của cuộc sống. Tôi cảm thấy mình đã tìm kiếm được chân Pháp, và thế giới quan của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Trước đây tôi nhút nhát khi đứng trước đám đông, nhưng sau khi tu luyện Đại Pháp tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi muốn giúp mọi người xung quanh tu luyện Đại Pháp và biết ý nghĩa của cuộc sống. Tôi tín Sư tín Pháp từ tận sâu thẳm trong tâm, và không gì có thể làm tôi nao núng.

Tôi may mắn được tham dự một buổi triển lãm nghệ thuật tổ chức ở thành phố Trường Xuân vào tháng 5 năm 1997 để kỷ niệm năm thứ năm từ lần đầu tiên Sư phụ truyền Pháp cho công chúng. Tôi thấy xúc động trước mỗi bức tranh, mỗi bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các học viên và mỗi tác phẩm nghệ thuật. Đó là một trải nghiệm đáng nhớ và tôi đã chụp rất nhiều ảnh.

Tôi không thể quên những gì diễn ra tại buổi triển lãm. Các tác phẩm nghệ thuật và thư pháp được trưng bày ở năm phòng khác nhau. Khi đứng ở phòng 2, tôi thấy một nữ học viên không thể đi được đang được hai học viên nam hỗ trợ. Buổi triển lãm là miễn phí. Chúng tôi có thể nói cô ấy là một học viên Pháp Luân Công vì cô ấy đeo một phù hiệu Pháp Luân. Tình nguyện viên tại phòng 2 hỏi cô ấy: “Nếu là một học viên Pháp Luân Công, làm sao mà chị không thể đi được chứ?” Người nữ học viên đã bảo hai học viên nam buông cô ra, và cô đã bắt đầu đi từng bước trước mắt chúng tôi. Cô bước qua căn phòng và nhìn vào ảnh Sư phụ đang được treo trên tường. Cô làm thế hợp thập trước ảnh và nước mắt tuôn rơi. Nhiều học viên trong phòng cũng khóc và cảm tạ Sư phụ vì ơn cứu độ từ bi của Ngài.

Tên người phụ nữ là Lý Á Thanh, và cô sống ở thành phố Trường Xuân. Hai chân cô bị liệt sau khi sinh con lần thứ ba. Cô sống trong cảnh liệt nửa người trong 18 năm sau đó. Cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1997. Nhưng sau bốn tháng tu luyện, chính xác là tại thời điểm đến xem triển lãm này, cô ấy đã có thể đứng dậy và đi được.

Nhiều học viên Đại Pháp gặp nhau tại buổi triển lãm này đã quyết định đến thành phố Đại Liên vì họ nghe nói rằng Sư phụ đã đến đó. Chúng tôi đi bằng tàu lửa và cố gắng bắt kịp Sư phụ. Khi trên tàu lửa, tôi lấy ra những bức ảnh đã chụp tại buổi triển lãm nghệ thuật. Một phụ nữ ngồi trước chúng tôi cùng mẹ và con gái đã tò mò nhìn vào những bức ảnh. Người phụ nữ cảm thấy chóng mặt khi nhìn vào những bức ảnh. Cô ấy trở nên kích động và lấy sách của Sư phụ ở trên bàn, hét to rằng “những thứ bên trong cơ thể cô ấy không thể bị lấy đi.” Một đồng tu nhận ra rằng cô ấy đang bị phụ thể khống chế. Người học viên nói rằng phụ thể là rất xấu và nghiêm trọng, nhưng mọi tà ác sẽ bị tiêu diệt nếu cô ấy đi theo chính Pháp.

Cô ấy đã hiểu sự thật khi xe lửa đến trạm dừng của cô. Cô đã quyết định tu luyện Đại Pháp, tuyên bố rằng mình không muốn phụ thể. Ngay lập tức cô nôn ra và cảm thấy tốt hơn sau đó. Cô đã lấy tất cả sách của Sư phụ và hạnh phúc đi về nhà.

Tuy nhiên những điều cô nói trước đó đã làm tôi cảm động. Cô nói: “Con mãng xà đã rời đi. Nó nói với tôi trước khi rời đi rằng ‘cô không có lương tâm.’” Tôi nghĩ: “Chẳng phải là con bạch xà [từ văn hóa dân gian truyền thống ] sao? Nếu là thế thì thật là tiếc.”

Tôi đã không nhận ra những hậu quả nghiêm trọng xảy đến khi niệm bất chính này lóe lên trong đầu. Vào buổi tối, nhiều học viên vào cùng một phòng để chúng tôi có thể nói chuyện cùng nhau. Tôi nói với họ rằng tôi quyết định trở lại Trường Xuân vào sáng sớm hôm sau để học Pháp nhóm. Tôi không muốn đi tham quan vào mùa hè nữa vì tôi muốn học Pháp.

Ngay khi tôi nằm xuống, tôi thấy một cây cầu độc mộc trước mặt mình. Trên cầu là một bà lão với khuôn mặt rất độc ác và đáng sợ. Mái tóc trắng của bà ta dựng đứng lên. Bà ta duỗi hai cánh tay với ngón tay rất dài lên hai tay và đột nhiên nhảy vào trong não tôi. Tôi giật mình và ngay lập tức ngồi dậy. Tôi kể với các học viên khác việc vừa nhìn thấy. Họ nhắc nhở tôi hãy hướng nội để tìm chấp trước.

Tôi nghĩ: “Có phải mình chấp trước vào việc trở lại Trường Xuân vào sáng hôm sau như các học viên nói? Mình có chấp trước vào môi trường đó không?” Tôi từng dễ bị sợ hãi, nhưng tôi đã dũng cảm lên sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vì Đại Pháp đã ở trong tâm tôi và tôi biết Sư phụ đang bảo hộ mình. Tôi không sợ đi thậm chí khi ánh sáng trên đường lờ mờ nhất. Tuy nhiên lần này tôi đã phần nào sợ hãi.

Tôi không thể xác định điều gì đang diễn ra, và làm sao mà bà lão có thể nhảy vào não tôi. May mắn thay, tôi có Sư phụ và Đại Pháp, nên tôi nằm xuống lại và cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, con sợ! Xin hãy bảo hộ con!”

Tôi rơi vào giấc ngủ với suy nghĩ đó trong đầu. Sáng hôm sau tôi ngạc nhiên khi nghe thấy các học viên nói về trận sấm chớp đinh tai tối qua. Có ít nhất sáu trận sấm chớp, như thể chúng nổ ra ngay trước của sổ của chúng tôi. Một quả cầu lửa lớn thậm chí còn tiến vào phòng của chúng tôi. Một Pháp Luân [bánh xe Pháp] vàng từ một cuốn Chuyển Pháp Luân mà một học viên đã đặt kế bên chiếc gối của cô ấy đã rời khỏi cuốn sách và nhấn chìm quả cầu lửa. Kỳ lạ thay, tôi không thể nghe bất kỳ tiếng sấm nào. Tôi chỉ biết rằng có mưa suốt đêm hôm qua.

Tôi không thể bày tỏ bằng lời niềm tin và sự cảm kích đối với Sư phụ. Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ tôi.

Khi trên chuyến xe lửa trở về thành phố Trường Xuân, tôi ngồi đằng sau và nhắm mắt lại để nghỉ ngơi. Đột nhiên tôi thấy bà lão mà đã tiến vào não tôi trước đây. Bà ta ở dưới một ngọn núi cao đến nỗi tôi không thể thấy đỉnh. Bà ta không còn trông độc ác nữa. Da mặt của bà ta rũ xuống và tóc trải lên mặt. Tôi đột nhiên nhận ra ý nghĩa của lời cầu xin: “Sư phụ, hãy bảo hộ con!” Tôi không thể cầm được nước mắt! Cuối cùng tôi đã nhận ra chấp trước của mình. Con bạch xà có thể lợi dụng sự thừa nhận của tôi trong một suy nghĩ duy nhất. [Cô ấy cảm thấy tiếc vì con bạch xà bị gỡ bỏ vào thời điểm đó.] Thật là một niệm đầu đáng sợ! Không gì là không thể nếu chúng ta tín Sư tín Pháp! Chúng ta phải thật sự kiên định chính niệm. Nếu chúng ta có một niệm đầu bất hảo, một trận chiến chính tà sẽ xảy ra, và Sư phụ sẽ phải giải quyết vấn đề cho chúng ta. Sự vất vả của Sư phụ vượt xa sự tưởng tượng của con người.

Sau ngày 25 tháng 4 năm 1999, tôi đã phạm một sai lầm không thể quên đối với Đại Pháp. Tôi ngồi ngoài cửa nhà mình và khóc rất lâu. Tôi hồi tưởng lại mỗi chi tiết trong tu luyện và nghĩ: “Mình phải kiên định tính Sư tín Pháp. Tại sao sau đó mình lại do dự? Tại sao mình lại nghi ngờ Sư phụ?” Một ngày khác tôi ngồi cùng với một học viên khác trong một thời gian dài, người mà cũng nghĩ như tôi. Trước khi chia tay, chúng tôi đồng ý rằng phải tu luyện đến cùng, dù Pháp là thật hay không. Tôi không suy nghĩ nhiều về việc này sau đó, nhưng tôi đã không nhận ra rằng niệm đầu này là nghi ngờ Đại Pháp và thiếu chính niệm. Những ngày tiếp theo tôi cảm nhận sâu sắc áp lực của cuộc bức hại. Tôi đã thiếu chính niệm và thay vào đó lại viện đến sự giảo hoạt của người thường.

Một đêm tôi có một giấc mơ. Tôi đang chạy cùng với một nhóm các học viên. Nhiều vị Phật ngồi bên trong các vòng tròn sáng trên bầu trời. Chúng tôi thấy nhiều người đang tập Pháp Luân Công khi chạy ngang qua một ngôi làng, nhưng động tác của họ là sai. Chúng tôi dừng lại, chỉnh sửa động tác cho họ và tiếp tục chạy về phía trước. Đến lúc này, chỉ còn một số học viên vẫn đang chạy, nhưng con đường trở nên rộng hơn và sáng hơn. Nhiều vị Phật vẫn ngồi bên trong các vòng tròn sáng trên trời, ngay gần chúng tôi.

Đột nhiên mọi thứ biến mất! Thay vào đó, những tảng đá và cơn sóng lớn đổ xuống tôi. Những cơn sóng cao hơn núi và chúng cuộn về phía tôi. Tôi nhắm mắt và tiếp tục chạy về phía trước. Các tảng đá không thể chạm vào tôi và những cơn sóng không thể đuổi kịp tôi. Chúng chỉ là ảo giác. Lúc này chỉ có hai học viên bên cạnh tôi. Một người nói: “Rẽ phải!” Tôi nhìn sang phải và thấy một con đường nhỏ, và đã rẽ phải mà không do dự. Tôi thấy một người đầy gai bò về phía mình nhưng tôi không để ý. Tôi chạy đến cuối con đường và bị sốc bởi điều mình thấy. Tôi đã đến địa ngục! Tại sao tôi đến đây, tôi phải quay lại, và tôi không nên rẽ phải.

Khi cố quay trở lại, tôi thấy vô số côn trùng độc hại khổng lồ và kinh tởm tiến về phía tôi từ mọi hướng. Chúng ở khắp mọi nơi. Khi khi chúng chạm vào ai đó, thì họ sẽ giống như người đầy gai mà tôi thấy đang bò.

Đột nhiên tôi tỉnh mộng. Tôi đã rẽ vào đâu? Sau đó cuối cùng tôi đã nhận ra rằng mình đã sinh nghi tâm khi tà ác phát lệnh truy nã Sư phụ. Tôi đã nghi ngờ Sư phụ và Đại Pháp. Khi tôi ngạo nghễ tuyên bố rằng sẽ tu luyện đến cùng dù là Đại Pháp có thật hay không, tôi đã không có chính tín sau đó và đã rẽ sai đường. Tôi đã sai lầm. Thật là một tâm lý dơ bẩn. Sư phụ từ bi vĩ đại đã chịu đựng rất nhiều cho tôi, nhiều trong số đó là những khổ nạn to lớn mà tôi không bao giờ tưởng tượng nổi, nhưng tôi lại nghi ngờ. Tôi thật sự đã làm Sư phụ thất vọng.

Làm thế nào để chúng ta tìm được chính tín? Chúng ta không thể làm được kiên định tín Sư tín Pháp chỉ bằng lời nói. Chúng ta phải có nền tảng học Pháp vững chắc. Chúng ta phải học Pháp và liên tục học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Về tất cả những vấn đề xuất hiện trong kiểm nghiệm tà độc mang tính phá hoại này, ngay từ trước sự việc tôi đã giảng trong Pháp cho chư vị [những vấn đề ấy] rồi. Không thực tu một cách chân chính, thì rất khó vượt qua được. Hiện nay mọi người đã hiểu rõ vì sao tôi thường xuyên nhắc chư vị đọc sách cho nhiều! Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ 2)

Vấn đề của tôi chính là thiếu học Pháp một cách kiên định. Mọi thứ tôi tiếp xúc trong xã hội người thường là sự lăng mạ và tuyên truyền của tà ác. Chúng rất nhiều. Nếu chúng ta không cảnh giác và tin rằng chúng là chuyện nhỏ, thì những thông điệp giả dối sẽ lợi dụng sơ hở của chúng ta, nhưng nếu chúng ta học Pháp với sự kiên định và tín Sư tín Pháp, thì những thứ này không thể can nhiễu chúng ta.

Khi người giám sát công việc tại sở làm hỏi tôi nghĩ gì, tôi đã quyết định không nói vòng vo nữa. Tôi nói với họ một cách công khai, trang trọng rằng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ niềm tin, và tôi sẽ tu luyện Đại Pháp đến cùng. Người giám sát nói: “Vậy thì cô nên từ chức, vì nếu chúng tôi sa thải cô, rất khó để cô kiếm được một công việc khác.” Tôi nói với ông ấy: “Tôi sẽ không từ chức. Tôi yêu công việc của tôi. Sa thải tôi là tùy vào quyết định của ông, nhưng tôi không bao giờ từ chức.”

Sau khi rời khỏi sở làm, tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa trời và đất là cao và rộng, và tâm trạng chán nản trong thời gian dài cuối cùng đã thoải mái. Khi tôi quay lại làm việc, người giám sát nói: “Thôi bỏ đi! Tôi sẽ không sa thải cô! Dù bất cứ điều gì xảy ra. Đừng nói với cấp trên của tôi rằng cô vẫn tu luyện Pháp Luân Công!” Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã cho tôi nhiều cơ hội. Không gì có thể ngăn cản được sức mạnh của chính tín.

Tôi không thể bày tỏ bằng lời sự tôn kính đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể tu luyện tinh tấn để bù đắp tổn thất gây ra cho Đại Pháp. Tôi sẽ vững bước trên con đường tu luyện và làm tốt những việc mà đệ tử Đại Pháp làm trong thời Chính Pháp. Tôi tín Sư tín Pháp và trân quý cơ duyên vạn cổ có một không hai này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/7/2/131867.html

Bản tiếng Anh: https://www.clearwisdom.net/emh/articles/2006/7/19/75655.html

Đăng ngày 10-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share