Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Quý Châu, Trung Quốc
[MINH HUỆ 8-9-2016] Tôi là một phụ nữ dân tộc Miêu. Tôi không biết chữ và không hiểu tiếng Trung. Năm 1993, tôi chuyển đến sống tại thành phố để có cuộc sống thuận lợi hơn và dần dần học nói những từ địa phương để có thể giao tiếp với mọi người ở đây.
Tôi bắt đầu học tiếng Trung sau khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Tôi phải mất 10 năm để đọc tất cả kinh sách và kinh văn của Sư phụ.
Bây giờ tôi có thể giảng chân tướng bằng tiếng Trung.
Trở thành một học viên
Vào một ngày tháng 9 năm 1998, trong khi đến thăm những người bạn, tôi bị cuốn hút bởi một bức ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí. Càng nhìn vào bức ảnh, tôi càng thấy Sư phụ trông giống như một vị Phật. Tôi đã nói điều đó với các bạn.
Những người bạn tôi nói rằng tôi có tiền duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó họ giới thiệu môn tu luyện này cho tôi và hướng dẫn tôi tập năm bài công Pháp.
Tôi cũng mua một quyển Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Đại Pháp. Từ đó trở đi, mỗi ngày tôi đều luyện các bài công Pháp. Không lâu sau khi bước vào tu luyện, cơ thể của tôi đột nhiên bắt đầu rung giật, tôi ngứa ngáy toàn thân và cảm giác như có một vật gì đó đang bò bên trong cơ thể mình. Ngoài ra, dạ dày của tôi như thể đang bị vật gì đó rất nặng lấp đầy.
Tôi rất lo lắng và vội đến bệnh viện để khám, nhưng không tìm ra bệnh. Tôi cố gắng thử dùng một vài loại thảo dược để dừng việc rung giật kia nhưng vô dụng. Sau đó tôi nghĩ đến Sư phụ.
Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi dừng cơn rung giật lại để tôi có thể ngủ được. Kỳ diệu thay, cơn rung giật kia ngay lập tức dừng lại và tôi nhận ra rằng tôi đã khỏi bệnh. Sau đó, tôi nhớ lại những gì các học viên khác đã nói với tôi – rằng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi.
Học tiếng Trung
Tôi muốn đọc sách, nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Tôi cũng không hiểu gì cả mỗi khi nghe người khác đọc các bài giảng Pháp. Nhìn ảnh Sư phụ trong quyển Chuyển Pháp Luân, tôi bật khóc.
Một ngày nọ, khi cầm quyển Chuyển Pháp Luân trên tay, đột nhiên tôi thấy các ký tự trong quyển sách đều lấp lánh. Tôi cảm nhận đây là điểm hóa của Sư phụ rằng tôi nên học cách đọc sách. Do đó, tôi quyết định học tiếng Trung.
Tôi bắt đầu học các ký tự từ con trai tôi, sau đó là chồng tôi cho tới lúc cả hai đều chán nản. Tôi đi đến trường học và nhờ các học sinh ở đó hướng dẫn trước giờ vào học và sau giờ tan học. Tôi cũng học chữ từ các bạn đồng tu. Khi tôi nhờ con trai giúp một lần nữa, cháu đã dạy tôi bính âm Trung Quốc và gợi ý rằng tôi có thể học đọc chữ phồn thể bằng cách tra từ điển.
Học bính âm với tôi cũng khó như học chữ phồn thể. Tôi phát khóc nhiều lần. Nhưng tôi đã quyết tâm học chữ phồn thể để có thể đọc sách Chuyển Pháp Luân.
Tu luyện kiên định
Tôi đã đọc xong tất cả kinh sách và kinh văn vào khoảng năm 2008, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu rõ những gì mình đã đọc cho đến năm 2013. Đó là khoảng thời gian tôi thực sự hiểu rõ ý nghĩa của tu luyện – một học viên phải tu luyện và hướng nội một cách chủ động chứ không bị động.
Chồng tôi ủng hộ việc tu luyện của tôi cho đến khi cuộc bức hại bắt đầu năm 1999. Anh ấy cố gắng buộc tôi dừng tu luyện. Khi tôi van nài, anh ấy không chỉ xé nát các sách Đại Pháp mà còn nhiều lần đánh đập tôi một cách tàn nhẫn. Anh ấy cũng lặp đi lặp lại yêu cầu ly hôn với tôi.
Sau khi ly hôn vào năm 2010, cuộc sống của tôi trở nên khó khăn. Tôi chuyển ra ngoài và sống một mình. Tôi phải bán dần đồ đạc đi để có tiền sinh sống và còn bị mọi người bắt nạt.
Vì tiếng Trung của tôi có hạn nên việc giảng chân tướng là việc không dễ dàng với tôi. Tôi còn thường xuyên bị những người đàn ông quấy rầy mỗi khi họ biết tôi sống một mình. Tôi cảm thấy sợ hãi và dừng việc nói sự thật với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Cuộc sống khắc nghiệt này thúc giục tôi cố gắng quay lại với người chồng cũ, nhưng không thành. Tôi nghĩ mình nên tìm một người phù hợp để kết hôn và khởi tâm chấp trước vào dục và sắc.
Những khổ nạn của tôi là một dấu hiệu cảnh báo rằng tôi phải từ bỏ các chấp trước của mình. Để loại bỏ chúng, tôi đã điều chỉnh lại hành vi của mình. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cuối cùng, tôi đã vượt qua khổ nạn đó.
Mọi người cần nghe sự thật về Đại Pháp
Để hoàn thành thệ ước cứu độ chúng sinh của mình, tôi quyết định nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Thoạt đầu, tôi không thể giải thích sự thật một cách rõ ràng. Do đó tôi chỉ nói chuyện với những người quen. Tôi đi theo các đồng tu để phát tài liệu một cách thụ động.
Tôi đã rất sợ hãi khi phải nói chuyện với những người lạ, nhưng tôi điều chỉnh dần dần và trở nên chủ động hơn.
Một ngày nọ, tôi bị bắt khi đang giảng chân tướng và giúp mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tại thị trấn quê tôi. Trong xe cảnh sát, tôi bảo cảnh sát hãy nhớ rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Khi bị đưa đến trại tạm giam, tôi bảo với những lính canh rằng những gì họ thấy trên tivi đều là bịa đặt. Tôi nói rằng họ sẽ không thể chụp ảnh tôi được. Thực sự họ đã cố gắng làm việc này trong năm ngày và đều không làm được. Mười ngày sau, tôi được thả ra.
Tôi lại bị bắt cùng với một học viên khác vào năm 2012. Tại sở cảnh sát, chúng tôi nói với các sĩ quan cảnh sát về thần tích của Đại Pháp thông qua những trải nghiệm cá nhân của chúng tôi. Một sĩ quan cảnh sát hỏi liệu Pháp Luân Đại Pháp có thực sự tốt không. Một sĩ quan khác ngắt lời và nói, “Sao bà dám nói lên sự thật thế hả? Thậm chí chúng tôi còn không dám.” Sau đó, chúng tôi bị đưa đến trại tạm giam.
Tại trại tạm giam, tôi hướng dẫn những người cùng phòng các bài công pháp. Tôi còn dạy họ niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Khi bị bắt đọc những quy định của trại giam, thay vào đó, chúng tôi đã nhẩm Luận Ngữ.
Một ngày nọ trong khi phát chính niệm, tôi thấy một vật gì đó đầy màu sắc xoay chung quanh. Tôi cảm nhận rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Đêm hôm đó tôi mơ thấy trên trời rơi xuống một cánh cửa, cánh cửa này chạm vào để mở một cánh cửa khác cho tôi bước ra ngoài. Ngày hôm sau, tôi được thả ra.
Có một lần, tôi tình cờ gặp rất nhiều Phật tử. Tôi nói với họ về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thuyết phục họ thoái ĐCSTQ, bởi vì tôi nói với họ rằng, họ tin vào Thần Phật còn ĐCSTQ thì dạy họ thuyết vô thần.
Với tôi, cứu độ chúng sinh là việc quan trọng nhất.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/3/苗乡山寨妇女修法轮大法-332358.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/8/158600.html
Đăng ngày 08-10-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.