Bài viết của một cảnh sát ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-8-2016] Từ khi còn nhỏ, tôi cho rằng cảnh sát là những người cao quý và đã quyết định lựa chọn nghề nghiệp trong [bộ máy] hành pháp khi tôi lớn lên.
Trong thời gian đào tạo, tôi đã được gửi đến một học viện cảnh sát ở ngoài thị trấn. Một ngày kia tôi cùng với mấy người bạn học ngồi quanh một chiếc máy tính để xem video. Đó là một đoạn phim ngắn tiết lộ cách Giang Trạch Dân đã thao túng chính quyền trung ương để đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Đoạn phim cho thấy cách Giang Trạch Dân phỉ báng Pháp Luân Công và nhà sáng lập của pháp môn, cách ông ta sắp đặt “vu tự thiêu ở Thiên An Môn.”
Chúng tôi đã tham gia một buổi thảo luận nóng sau đó. Chỉ sau đó tôi mới nhận ra rằng tuyên truyền mà chúng tôi được biết về Pháp Luân Công hoàn toàn là dối trá.
Việc thực hiện điều tra rà soát của tôi
Sau khi tốt nghiệp từ học viện, tôi bắt đầu làm cảnh sát. Tôi điều tra số liệu về những cái chết bất thường và không thể tìm thấy bất kỳ trường hợp nào về các học viên Pháp Luân Công tự sát hay giết người như các phóng viên trên truyền hình đã nói.
Quận mà tôi đã điều tra có hàng triệu dân. Tôi có rất nhiều nguồn tư liệu không bị che đậy, chính vì thế, tôi đảm bảo rằng những gì được báo cáo về Pháp Luân Công đều là dối trá.
Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc và các hãng thông tấn khác đều liên tục phỉ báng Pháp Luân Công. Điều này khiến tôi nghĩ rằng: “Pháp Luân Công này là gì vậy và tại sao chính quyền lại muốn cấm nó?”
Áp lực trong công việc đã khiến tôi suy sụp
Công việc của tôi rất bận và áp lực, tôi phải liên tục nghe điện thoại hoặc đi tuần. Tôi hiếm khi có thời gian để về nhà. Tôi hút thuốc rất nhiều để giữ cho bản thân được tỉnh táo khi làm nhiệm vụ vào ban đêm.
Gia đình tôi gặp phải rất nhiều bất hạnh. Những người thân trong gia đình đều đã qua đời. Tôi cảm thấy vô vọng và bất lực. Tôi dần mất đi động lực để làm việc.
Sức khỏe của tôi cũng suy giảm. Nhiều lần tôi đã suýt ngất trong lúc làm nhiệm vụ.
Chính quyền địa phương tuyên bố rằng chúng tôi phải duy trì sự ổn định và đã ra lệnh cho chúng tôi dẹp tan nhiều cuộc biểu tình. Có những cuộc biểu tình về việc bị đối xử bất công khi yêu cầu khiếu nại, về việc cưỡng bức phải di dời và không nhận được bồi thường, về việc yêu cầu bồi thường vì đã làm việc nhiều giờ mà không được trả lương và v.v…
Hầu hết những cuộc biểu tình này đều hợp pháp. Tôi càng ngày càng cảm thấy phát ốm với công việc của mình. Tôi không còn cảm thấy mình là cảnh sát nữa. Gìn giữ hòa bình, công bằng và bảo vệ kẻ yếu là điều mà một cảnh sát nên làm. Nó nghe ngày càng giống một câu chuyện đùa.
Tôi đã nhiễm nhiều thói quen xấu. Tôi chơi điện tử suốt đêm. Tôi bảo với gia đình mình rằng tôi đang làm nhiệm vụ trong khi đó tôi đã phung phí thời gian trong các câu lạc bộ đêm.
Sức khỏe của mẹ tôi bắt đầu suy giảm. Bà gần như liệt giường và được đưa đến bệnh viện nhiều lần. Bà luôn là chỗ dựa [tinh thần] của tôi. Khi sức khỏe của bà trở nên tồi tệ, tôi đã vô cùng đau đớn. Tôi cảm thấy vô vọng và không được ai giúp đỡ.
Biết nhiều hơn về Pháp Luân Công
Một ngày vào năm 2008, mẹ tôi nhận được một đĩa DVD về Pháp Luân Công. Chúng tôi đã cùng nhau xem chiếc đĩa này và cả hai đã bị sốc bởi cuộc đàn áp tàn bạo. Chúng tôi thấy vô cùng ấn tượng bởi huyền năng trị bệnh của môn tu luyện và biết rằng môn tu luyện đã được truyền đến hơn 100 quốc gia trên toàn thế giới.
Điều khiến chúng tôi xúc động nhất là các học viên Pháp Luân Công đã dám mạo hiểm mạng sống của mình khi tiếp tục chứng thực sự tuyệt vời của Pháp Luân Công và phơi bày cuộc đàn áp.
Tôi đã khuyến khích mẹ mình liên lạc với một trong những người bạn của bà là người đang tu luyện Pháp Luân Công. Bà đã mang về nhà thêm tài liệu và cả một cuốn Chuyển Pháp Luân. Kể từ hôm đó trở đi, bà bắt đầu luyện công và đọc các bài giảng hàng ngày. Sức khỏe của bà được cải thiện đáng kể – bà đã trở nên hoạt bát, chứng viêm khớp và đau nửa đầu của bà đã hoàn toàn biến mất.
Tôi rất mừng khi thấy những thay đổi của mẹ. Trên đường đi làm về tôi sẽ cùng mẹ nghe những bài giảng.
Thân thể tôi bắt đầu có một số phản ứng lạ. Kể từ năm 2009, cứ một khoảng thời gian, thân thể tôi lại xuất hiện những mụn nhọt. Chúng đỏ, sưng lên và rất đau.
Các đồng nghiệp khuyên tôi nên tìm cách điều trị. Tôi nhớ trong bài giảng có nói đến rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và đó là điều tốt. Tôi đã không tìm cách chữa trị. Tôi chỉ dùng một miếng gạc tẩm cồn để lau máu và mủ khi nhọt vỡ ra. Không cần đến bất kỳ phương cách trị liệu nào, những mụn nhọt này đã lành mà không để lại sẹo.
Phần biết của tôi đã thức tỉnh
Tôi đã rất ngạc nhiên về những thay đổi trên thân thể của mình và bắt đầu nghiêm túc tu luyện Pháp Luân Công. Tôi biết rằng Pháp Luân Công không chỉ tịnh hóa thân thể. Môn tu luyện còn hướng dẫn mọi người tu luyện và tuân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn của vũ trụ. Giúp nâng cao cảnh giới, chính lại giá trị quan cũng như thế giới quan của một người. Môn tu luyện là hy vọng của nhân loại.
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, thân tâm của tôi thay đổi rất nhiều. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi thấy mình tràn đầy năng lượng và thậm chí không cảm thấy mệt sau khi ca làm việc kết thúc.
Tôi đã bỏ được rất nhiều thói quen xấu có hại cho sức khỏe. Tôi chiểu theo các nguyên lý của Pháp Luân Công để chính lại lời nói, hành động và suy nghĩ của mình. Bất cứ khi nào gặp phải vấn đề hay mâu thuẫn, trước tiên tôi sẽ hướng nội xem mình nên làm gì khác biệt. Tôi không còn chú ý nhiều đến danh lợi nữa. Tôi muốn đạt được tiêu chuẩn của một học viên Pháp Luân Công.
Tôi biết rằng là một cảnh sát, tôi nên chính trực và ngay thẳng. Tôi cần phải phân biệt được rõ tốt xấu chính tà. Tôi không nên trở thành kẻ đồng lõa với chính quyền độc ác. Bổn phận và nghĩa vụ của tôi là bảo vệ quyền công dân và bảo vệ công chúng.
Tôi thường khuyên các đồng nghiệp của mình không nên để chính quyền tà ác này điều khiển và không đàn áp các công dân tốt bụng. Các cảnh sát chúng ta cũng là công dân. Tôi khuyên họ đừng nên để những tuyên truyền tẩy não của Đảng Cộng sản Trung Quốc lừa gạt rằng họ đang thực thi công lý. Tôi bảo họ rằng khi họ làm điều này đồng nghĩa với việc họ đang làm việc xấu. Một số đồng nghiệp đã chăm chú lắng nghe tôi nói và đã chấp nhận cũng như thừa nhận lời khuyên của tôi.
Tu luyện Pháp Luân Công đã giải đáp rất nhiều câu hỏi mà tôi vẫn thắc mắc trước đây. Tôi không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ như thế nào nếu tôi không gặp được Pháp Luân Công.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu độ con! Cảm tạ Ngài vì đã thức tỉnh con khi con bị lạc lối, cảm tạ Ngài vì đã ban cho con một cuộc đời mới.
Tôi sẽ trân quý cơ hội tu luyện này và làm những gì mà một người tu luyện nên làm.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/25/333286.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/9/8/158597.html
Đăng ngày 08-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.