Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-6-2016] Ngày 5 tháng 6 năm 2016, bà Đoàn Hương Liên, 63 tuổi, sống ở thành phố Lỗi Dương, tỉnh Hồ Nam đã cùng với ba học viên Pháp Luân Công khác đi tới chợ nông sản ở thị trấn Dao Điền mua đồ; và đồng thời nói với người dân về việc Pháp Luân Công dạy người ta trở thành người tốt nhưng lại bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại tàn khốc.

Binh lính theo dõi và sách nhiễu hai phụ nữ

Một số binh lính đã theo dõi các học viên trong khi họ họ mua đồ. Đầu tiên, họ đi theo một người phụ nữ lớn tuổi và lục túi sách của bà nhưng không tìm thấy gì. Vì trước đó họ nhìn thấy người phụ nữ này nói chuyện với bà Đoàn, do vậy họ bắt đầu đi tìm bà Đoàn.

Họ chạy tới chạy lui, chia nhau ra để tìm kiếm và cuối cùng tìm thấy bà Đoàn ở một quầy bán rau. Bất chấp sự phản đối của bà Đoàn, những binh lính này đã bao vây xung quanh bà và lục soát túi sách của bà, nhưng cuối cùng họ cũng không tìm thấy thứ mà họ muốn.

Khi bà Đoàn đang đợi xe buýt để quay trở về thành phố, những binh lính này đã đi theo bà và muốn bắt bà đưa lên chiếc xe tải của họ. Một binh lính đã lục tung đống rau của bà lên và nhìn thấy vài lá bùa Pháp Luân Công. Anh ta hét lên: “Cái này là cái gì? Cái này là cái gì?”

Bà Đoàn bình tĩnh đáp: “Sao anh không đọc để tìm hiểu xem đó là cái gì? Chẳng phải Chân – Thiện – Nhẫn là tốt sao? Chúng tôi chỉ muốn làm người tốt, và chúng tôi đi khuyên người dân hãy làm người tốt, điều đó có gì sai không? Tại sao các anh không đi bắt những người xấu mà lại đi bắt người tốt vậy?”

Người đứng xem lên án các binh lính

Những người ở chợ bắt đầu tụ tập lại xung quanh họ. Một người nông dân khoảng 50 tuổi bước lên và nói: “Tôi tưởng các anh đi tìm bắt những kẻ gian ở chợ, hoá ra các anh lại muốn bắt bà lão này! Bà ấy là người tốt. Bà ấy khuyên chúng tôi nên làm việc tốt, không làm việc xấu, làm người trung thực và tử tế. Tại sao các anh không đi bắt kẻ xấu mà lại đi bắt bà ấy làm gi?”

Một người phụ nữ lớn tuổi bước ra, nắm lấy tay bà Đoàn và nói: “Bà ngồi xuống ghế với tôi. Để tôi xem kẻ nào dám tới bắt một người tốt như bà nào!” Vài người phụ nữ đứng xung quanh cũng nói: “Các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt, họ không bao giờ làm việc xấu cả.”

Một người nông dân đã hiểu chân tướng Pháp Luân Công nói với các binh lĩnh: “Nếu các anh đưa bà ấy tới đồn cảnh sát, bà ấy sẽ được thả ra ngay lập tức.” Bà Đoàn nói với các binh lính: “Những người ở đồn cảnh sát đều đã minh bạch chân tướng Pháp Luân Công.”

Một binh lính hỏi lại với vẻ ngạc nhiên: “Thật vậy sao?”

Bà Đoàn đáp: “Đúng vậy. Nhiều học viên Pháp Luân Công đã nộp đơn kiện Giang Trạch Dân lên Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Tối cao. Nếu các anh không tin tôi, các anh có thể vào đồn cảnh sát và hỏi họ. Các anh còn muốn đưa tôi vào đồn cảnh sát để làm gì?”

Các binh lính đẩy mà Đoàn ngã khỏi xe buýt

Tuy nhiên, những binh lính này vẫn không chịu nghe. Người đội trưởng giữ ba tờ rơi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp mà anh ta thu được từ những người dân, và cố ép bà Đoàn phải đi theo họ. Bà Đoàn tiếp tục giảng chân tướng cho những binh lính này về Pháp Luân Công, nhưng họ vẫn không chịu nghe. Họ đẩy bà đi và nói họ sẽ đưa bà tới đồn cảnh sát.

Một binh lính rút điện thoại ra và ghi âm lời bà Đoàn nói để làm bằng chứng. Khi nhìn thấy xe buýt đã tới, bà Đoàn nhặt vội những mớ rau nằm dưới đất và chạy lên xe buýt.

Khoảng bốn, năm binh lính đã nhanh chóng đuổi theo và bắt kịp bà, một người chộp lấy tay và kéo bà ra khỏi cửa lên xuống của xe buýt. Bà Đoàn ngã sấp mặt xuống đường cách xe buýt khoảng ba mét và bất tỉnh. Một người lính tiến tới, đá vào ngực bà khiến ngực bà một tuần sau vẫn còn sưng và bầm tím.

Sau khi bà Đoàn tỉnh lại, bà cố đứng dậy nhưng không thể nhúc nhích được. Những binh lính kia vẫn đứng đó bất động, không thèm để ý tới bà sống chết ra sao. Người lính mà đã ghi âm bà vẫn đang gọi điện thoại để giục cảnh sát mau tới.

Bà Đoàn đã cố đứng dậy vài lần nhưng vẫn không được. Bà nói với các binh lính: “Quân đội không phải là từ nhân dân mà ra sao? Sao các anh lại độc ác đánh một bà già tay không tấc sắt thế này? Các anh không có cha mẹ già ở nhà hay sao? Cũng may tôi là người tu luyện, tôi có Sư phụ quản nên không xảy ra chuyện gì, nếu là một người bình thường mà ngã từ trên xe cao như vậy xuống đường thì nhất định là có chuyện đó. Sao các anh ác vậy, các học viên Pháp Luân Công có làm gì sai đâu?”

Bà Đoàn tóm vào thắt lưng của người lính đã đá bà và từ từ đứng dậy. Người lính này mặt vẫn còn đằng đằng sát khí hét lên: “Bỏ tay ra khỏi người tôi mau, bỏ ra mau!” Ngay sau đó, xe của cảnh sát đã tới nơi.

Cảnh sát đã thả bà Đoàn

Bà Đoàn thuật lại việc bà đã bị những người lính này đánh và kéo ngã ra khỏi xe buýt khiến bà bị bất tỉnh ra sao với cảnh sát và đám đông đang vây xung quanh. Cảnh sát đã kiểm tra vết thương của bà và sau đó đưa bà về đồn. Một sĩ quan cảnh sát thẩm vấn bà Đoàn; bà đã giảng chân tướng Pháp Luân Công cho anh ta, và khuyên anh thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Cuối cùng, đồn cảnh sát đã cho phép người nhà tới đón bà về vào khoảng 2 giờ chiều ngày hôm đó.

Sau này, bà Đoàn được biết rằng những binh sĩ tà ác kia ở đội 8 thuộc đơn vị không quân đồn trú tại Lỗi Dương (đơn vị 95356).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/24/330449.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/13/158244.html

Đăng ngày 9-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share