Bài viết của một sỹ quan cảnh sát ở vùng đông bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-6-2016] Tôi là một sỹ quan cảnh sát ở đông bắc Trung Quốc. Cả mẹ và chị gái của tôi đều là các học viên Pháp Luân Công.
Có nhiều môn luyện khí công khác nhau trong xã hội trước năm 1999. Mọi người được phép tập luyện bất cứ thứ gì mà họ muốn, do đó tôi không nghĩ nhiều về việc Pháp Luân Công là tốt hay xấu.
Sau khi Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng cộng sản Trung Quốc cấm Pháp Luân Công, mẹ và chị gái tôi vẫn kiên định với đức tin của họ. Điều đó thực sự làm cho tôi tức giận. Tôi làm việc trong hệ thống thực thi pháp luật của Trung Quốc, và tôi biết quyền lực của Đảng vượt trên luật pháp, không cho phép công dân có được tự do ý chí và buộc họ phải tuân thủ nghiêm ngặt theo Đảng. Tôi nghĩ tại sao lại chống đối lại Đảng chứ?
Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) rất giỏi việc liên đới trách nhiệm. Vì sợ bị liên lụy, tôi đã từ mặt mẹ và chị gái mình. Sau đó, 8 năm trước đây, chị gái tôi đã bị đưa tới một trại cải tạo lao động, và tôi thấy lo lắng cho mẹ mình nên đã về nhà thăm bà. Mẹ tôi rất vui khi thấy tôi.
Vì tôi quay về nhà, tôi cũng được gặp một số học viên Pháp Luân Công.
Vào một ngày rất lạnh giá, tôi đến nhà mẹ tôi và thấy các học viên Pháp Luân Công đang lau cửa sổ cho mẹ tôi trên tầng hai. Tâm tôi trùng xuống.
Ngay khi bước vào nhà, tôi đã la lên với họ: “Mọi người không được lau cửa sổ. Nếu các vị ngã thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Họ không để ý đến tôi và hoàn thành việc lau cửa với nụ cười trên môi.
Tôi nhận thấy có sự thay đổi ở mẹ mình khi tôi về nhà. Trước đây, nếu ai đó nói điều gì mà bà không thích, một trận khẩu chiến nảy lửa sẽ nổ ra bất kể ai phản đối bà. Bây giờ, cho dù tôi nói gì, thậm chí ngay cả những lời khó chịu với bà, bà vẫn luôn trả lời tôi với một nụ cười. Tôi thực sự muốn ở nhà.
Một ngày nọ tôi biết được rằng chị gái tôi sắp được thả, và tôi biết cảnh sát và đại diện của Phòng 610 sẽ không để chị về thẳng nhà.
Tôi đến trại lao động vào sáng sớm hôm chị tôi sẽ được thả. Như tôi dự đoán, có nhiều viên chức đang ở đó và sắp đưa chị tôi đi. Tuy nhiên, các học viên Pháp Luân Công đã ngăn họ lại và nói chuyện với họ.
Tôi nhanh chóng kéo chị mình vào xe và lái nhanh hết mức có thể. Các viên chức đuổi theo tôi, nhưng tôi đã trốn thoát.
Sau đó, tôi đã sốc với chính bản thân mình – từ đâu mà tôi có được sự can đảm như vậy?
Trong những năm qua, tôi đã thấy được bản chất thực sự của ĐCSTQ – vốn vô cùng tà ác – và Pháp Luân Công thì thật tuyệt vời.
Tôi không được khỏe trước khi tôi quay trở lại thăm mẹ tôi trong thời gian chị tôi vắng mặt, và nước da của tôi luôn tái xám. Mặc dù tôi có thể kiểm soát được cân nặng và chế độ ăn, nhưng tôi không thể cải thiện được sức khỏe của mình.
Nhưng hiện nay tôi luôn cảm thấy thoải mải. Bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn, tôi nghĩ về nụ cười của mẹ tôi và của các học viên Pháp Luân Công và sau đó nhớ tới việc phải làm. Bây giờ tôi sống một cách chân thành và tốt bụng. Tôi không trả thù khi bị đánh hay bị mắng chửi, và tôi ước thúc bản thân mình theo các tiêu chuẩn của Pháp Luân Công.
Tôi thấy rằng cuộc sống của tôi bây giờ tràn ngập niềm vui, năng lượng và sức mạnh chân chính.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/30/330635.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/3/158082.html
Đăng ngày 11-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.