Bài viết của một học viên ở thành phố Đại Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-5-2016] Năm 2012, con trai tôi trúng thầu một hợp đồng xây dựng của một nhà máy xi măng tại thành phố Đại Khánh, tỉnh Hắc Long Giang. Cháu là trưởng nhóm chỉ huy khoảng 70 công nhân làm việc, nên hàng ngày cháu rất bận rộn.

Môt ngày tháng 5, con trai tôi bất ngờ điện thoại cho tôi và gọi tôi đến chỗ làm của cháu càng sớm càng tốt. Sáng hôm sau, tôi đã bắt chuyến xe buýt sớm nhất đến Đại Khánh và gặp con trai ở bến xe buýt. Tôi đã rất lo lắng vì đoán rằng có việc không hay xảy ra với con trai mình nên khi nhìn thấy cháu vẫn khỏe, tôi đã thấy an tâm.

Cháu bắt đầu kể lại về sự việc xảy ra với một người công nhân, Ông Chu ở đội cách nhiệt. Hôm qua, trong khi đang trải bạt, ông đã bị trượt chân và ngã vào đường băng chuyền của dàn cần cẩu. Chân của ông đã bị cuốn vào phần máy của cần cẩu và nó đã bị nghiền nát đến mức nhìn thấy cả xương lòi ra. Ông ấy đã được đưa đến bệnh viện, các bác sĩ nói rằng chấn thương của ông ấy quá nặng khó có thể cứu vãn. Lựa chọn duy nhất là phải cắt bỏ chân. Hơn nữa nếu chân của ông ấy không được cắt bỏ trong vòng 4 tiếng, chân sẽ bị nhiễm bệnh và nguy cơ phải cắt bỏ chân còn cao hơn.

Bị sốc bởi tin này, con trai của tôi ngay lập tức chuyển ông Chu đến bệnh viện chính của thành phố. Các bác sĩ ở bệnh viện nào cũng đề nghị phải cắt bỏ chân ngay lập tức, hoặc ông ấy sẽ phải đối mặt với những hậu quả thảm khốc. Nhưng vì gia đình ông Chu vẫn chưa đến, và không ai dám ký vào thỏa thuận phẫu thuật thay mặt ông Chu, bệnh viện đã làm sạch vết thương và chờ cho đến khi gia đình ông ấy đến, với một kế hoạch tạm thời cho ca mổ ngày hôm sau.

Con trai tôi nói: “Nếu chân của ông Chu phải cắt bỏ, con sẽ phải có trách nhiệm chăm sóc cho cả gia đình ông ấy trong suốt phần đời còn lại của ông ấy.“ Cháu nói thêm rằng trong hợp đồng mà cháu đã ký, nhà máy không chịu trách nhiệm cho bất kỳ thương tích hoặc tử vong nào. Không còn lựa chọn nào, cháu quyết định nhờ tôi giúp đỡ.

Chúng tôi vội vã đến bệnh viện và đến phòng ông Chu. Ông Chu, một người đàn ông lực lưỡng ở độ tuổi 40, ông đang rất đau đớn khi chúng tôi nhìn thấy ông ấy. Khuôn mặt ông nhợt nhạt, và chiếc chân bị thương của ông đang chảy dịch đẫm máu vào một cái thùng. Sau khi chúng tôi tự giới thiệu, tôi nói: “Tôi biết một cách để cứu chiếc chân của ông, nhưng tất cả phụ thuộc vào quyết tâm của ông.”

Sau đó tôi hỏi xem liệu ông ấy có từng là một thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) hoặc các tổ chức liên đới. Ông Chu trả lời rằng ông đã gia nhập Đoàn Thanh niên và thiếu niên tiền phong. Tôi nói: “Hãy để tôi chia sẻ một điều bí mật thiêng liêng với ông, để cứu chiếc chân của ông. Ông phải chân thành nói với các vị thần rằng ông muốn rút khỏi Đoàn Thanh niên và thiếu niên tiền phong, và rằng tất cả các lời tuyên thệ mà ông đã thề với Đảng là vô hiệu. Ông có sẵn sàng để làm điều đó không?”

Ông Chu ngập ngừng và ông liếc nhìn những bệnh nhân khác trong phòng. Tôi tiếp tục: “Ông đã ở trong tình trạng này rồi và ông chỉ còn vài giờ trước khi trở thành tàn phế. Ông muốn sống nốt cuộc đời còn lại như thế này ư? Nếu ông muốn cứu chiếc chân của ông, đừng sợ hãi. Thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sẽ cứu được ông. ĐCSTQ không thể cứu chữa được chân cho ông và cứu mạng của ông. Tại sao ông không thử? Có thể ông sớm sẽ được trải nghiệm được phép màu.” Sau khi lắng nghe tôi, Ông Chu gật đầu: “Được rồi.” Tôi nói: “Từ nay, ông phải liên tục niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo; Chân Thiện Nhẫn Hảo.’ Hãy nhớ kỹ chín chữ này.”

Khi chúng tôi rời bệnh viện, tôi nói với con trai mua cho ông Chu một ít đồ ăn ngon để ông có thể cảm nhận được sự quan tâm và thiện lòng của những người đồng nghiệp cho ông ấy.

Hai ngày sau, chúng tôi đến thăm ông Chu lần nữa. Lần này, mặt ông ấy đã có chút khí sắc, và ông có vẻ tỉnh táo và có năng lượng hơn. Chân của ông không còn chảy dịch và máu nữa.

Tôi hỏi: “Chân của ông còn đau lắm không?”

Ông trả lời: “Hiện giờ tốt hơn rồi. Nhưng các bác sĩ muốn theo dõi tình trạng của tôi thêm một ngày. Nếu nhiệt độ của tôi vẫn bình thường, tôi sẽ không cần phải cưa chân.”

Tôi nhắc ông: “Đừng quên niệm chín chữ!” Ông cười trả lời tôi: “Đừng lo, tôi sẽ niệm chín chữ này trong suốt cuộc đời mình.”

Hai ngày sau, khi chúng tôi đến bệnh viện lần nữa, các bác sĩ nói rằng chân của ông Chu không còn cần phải cắt bỏ nữa. Các ống dẫn ở chân của ông đã được gỡ bỏ, và không có dấu hiệu nhiễm trùng. Chân của ông có thể được điều trị từ bây giờ.

Lần sau khi tới thăm ông Chu, chúng tôi thấy ông đang ngồi và cười. Ông nói: “Một lớp da mỏng đã phát triển trên các vết thương. Thật kỳ diệu – Các vị Thần Phật thực sự đang chăm sóc tôi!” Chiếc chân bị nát nham nhở từ chỗ không thể cứu vãn đến hồi phục trong sáu ngày. Ngay cả bác sĩ cũng thấy rằng đó là một phép màu.

Khi chúng tôi quay lại công trường, đồng nghiệp của ông Chu đã hỏi chúng tôi liệu chân của ông ấy có bị cắt bỏ không. Chúng tôi trả lời rằng chân của ông ấy không những không phải cắt bỏ, mà nó thậm chí còn đang lên da non. Tất cả công nhân ở đó đều sửng sốt. Một nữ giám sát viên tầm 50 tuổi nói: “Chúng tôi đều thấy cái chân của ông ấy bị thương kinh khủng như thế nào. Nó là một đống lẫn lộn thịt và máu và cơ của ông ấy đã bị nghiền thành thịt băm. Làm sao mà nó có thể lên da non nhanh như thế? Điều đó là không thể.”

Tôi nói: “Ông Chu đã tin tưởng vào các vị Thần, ông ấy không chỉ thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới mà ông còn liên tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo.’ Kết quả là Thần Phật đã bảo hộ cho ông ấy.”

Người giám sát sau đó hỏi con trai tôi về việc đó và cháu đã trả lời rằng: “Vâng, đó là sự thật.”

Bà ấy ngay lập tức gọi cho con trai từ công trường: “Chân của ông Chu đã được cứu, con có biết nó như thế nào không.” Sau đó bà ấy đã nhờ tôi giải thích cho con trai về điều đã xảy ra với ông Chu. Khi tôi kể xong, bà nói với con trai rằng: “Con cũng thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó đi!” Tôi hỏi họ đã gia nhập vào tổ chức nào và tôi đã giúp họ thoái đảng bằng một hóa danh. Người giám sát viên đó cũng bảo con trai gọi về nhà, để vợ con cũng được thoái. Tôi khuyên họ rằng người nào muốn thoái phải tự nguyện, và không thể thoái hộ được. Khi nói chuyện người giám sát viên đó khuyên cháu nội ngay lập tức phải thoái đảng và đưa điện thoại cho tôi để tôi có thể tự nghe thấy.

Bà ấy tiếp tục nói với tôi rằng bà muốn cả gia đình thoái khỏi ĐCSTQ. Bà còn nói với tất cả những công nhân ở đó hãy lựa chọn đúng đắn. “Các anh cũng nên thoái đi. Việc xảy ra với chân của ông Chu đã chứng minh rằng các vị thần đang bảo hộ ông ấy!”

Hôm đó có rất nhiều công nhân đã tuyên bố thoái đảng.

Một tháng sau ông Chu đã được xuất viện, chân của ông đã lành lại. Để tránh gây ra vấn đề cho con trai tôi, ông Chu đã quyết định về nhà. Con trai tôi cũng đã trả cho ông một năm lương coi như tiền bồi thường, ông Chu đã vui vẻ đồng ý.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/5/20/327738.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/25/157144.html

Đăng ngày 2-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share