Bài viết của Thiện Duyên, một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-7-2016] Tôi học năm bài công pháp ngay sau khi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Đầu tiên, tôi không thể ngồi song bàn mà chỉ có thể ngồi với hai chân duỗi thẳng. Nhưng khi làm động tác kết ấn (hai tay nối lại với nhau), tôi có cảm giác như ngồi trong vỏ trứng gà, một cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu. Cảm giác này kéo dài khoảng vài phút, và nó đã để lại cho tôi một ấn tượng mạnh mẽ.

Tôi đã đọc nhiều sách về các chủ đề khác nhau như kinh tế, văn học, luật học, Trung y, Trung dược, và cả văn học Anh. Một hôm, một học viên đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đã không hỏi han gì mà cầm lấy và đọc luôn.

Đó là một buổi chiều ngày Chủ nhật, cuốn sách đã hấp dẫn tôi mạnh mẽ; càng đọc sách, tôi càng cảm thấy kính trọng tác giả. Tôi đã học bài công pháp thứ năm ngay sau khi về tới nhà. Ngày hôm sau, tôi mang cuốn sách tới nơi làm việc và đọc vào những lúc rảnh rỗi. Các đồng nghiệp đã cười và nói tôi là duy tâm và ngu muội mới đi đọc cuốn sách “mê tín” đó. Tôi không quan tâm tới họ và tiếp tục đọc sách.

Tôi từng bị đau nhức ở cánh tay, đặc biệt là vào những hôm trời mưa. Sau khi đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi cảm nhận được một luồng năng lượng chạy dọc từ bả vai tới cánh tay và một vật gì đó bắn ra khỏi đầu ngón tay. Sáng hôm sau, cánh tay tôi cảm thấy rất nhẹ và cơn đau cũng biến mất, kể từ đó nó không bao giờ quay trở lại nữa.

Sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi không còn quan tâm tới những cuốn sách khác trên giá sách nữa, tôi cảm thấy tất cả các tri thức đó gộp lại cũng không bằng một phần nhỏ sự uyên thâm và sâu sắc của cuốn Chuyển Pháp Luân. Y học ngày nay không thể chữa được bách bệnh, còn khoa học hiện đại không phải là khoa học cao nhất.

Tu tâm

Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi mới ngoài 30 tuổi. So với những người khác, tôi không có chấp trước mạnh mẽ vào tâm sắc dục, những tôi vẫn còn cách quá xa mới đạt được tiêu chuẩn của một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Một hôm tôi có một giấc mơ, trong giấc mơ đó, tôi là một cô gái trẻ và chồng tôi là một cậu bé lớn tuổi hơn tôi một chút. Chúng tôi dùng tay lấy nước tiểu và bùn đất làm thành những quả bóng và ném chúng vào nhau. Sau khi tỉnh giấc, tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã dùng hình thức này khuyến khích tôi loại bỏ chấp trước vào sắc dục, do đó, tôi đã cố gắng chính lại bản thân mình theo những yêu cầu của Đại Pháp.

Một hôm khi đang nằm trên giường, tôi nhìn thấy một con gì đó màu xám nhạt trong suốt, nước mắt đầm đìa, từ trong thân thể tôi tiến ra ngoài, lưu luyến không muốn rời đi. Tôi nhận ra rằng đó chính là con ma sắc đã rời khỏi cơ thể tôi. Khi thấy nó miễn cưỡng không muốn rời đi, tôi nói: “Người phải rời đi thôi vì cơ thể ta không thể dung dưỡng ngươi thêm được nữa. Rời khỏi ta ngay, vì giờ ta đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Sau đó, nó bình tĩnh hơn nhưng vẫn còn một chút oán khí, rồi nó lặng lẽ biến mất.

Kể từ đó, về phương diện này tôi đã trở thành một con người mới, không còn khởi tâm khởi niệm về vấn đề này nữa.

Bệnh ung thư biến mất

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi được chẩn đoán bị ung thư vòm họng. Tôi không thể thở được bằng mũi và chỉ có thể thở được bằng miệng. Tôi thường thở dốc và cảm thấy bị khô cổ. Đôi khi tôi bị đau tim và cảm giác như nó sắp ngừng đập đến nơi.

Tôi đã điều trị để giảm bớt các triệu chứng này, nhưng mỗi lần như vậy chỉ cảm thấy đỡ hơn khoảng 15 ngày. Vì chúng tôi không có tiền để thường xuyên điều trị, nên phần lớn thời gian là tôi phải chịu đựng nó.

Một hôm khi đang đọc sách, tôi thấy có cái gì đó rơi ra khỏi lỗ mũi bên phải của mình. Đó là một vật màu vàng, khô và dày bằng đồng 50 xu. Nó cứng và to bằng cái móng tay. Sau đó, tôi nhận ra rằng mình có thể thở được bằng mũi. Từ đó trở đi, bệnh mũi của tôi đã biến mất.

Tôi hỏi một học viên lâu năm về chuyện này và cô ấy nói rằng Sư phụ đã gỡ bỏ gốc rễ căn bệnh cho tôi.

S thần thánh của tu luyện

Một hôm sau giờ làm viêc, tôi thấy có nhiều vòng tròn nhỏ quay xung quanh bánh xe đạp phía trước của mình. Tôi nhận ra rằng đó là những Pháp Luân, những Pháp Luân này đã hướng dẫn tôi tới một hiệu sách và sau đó chúng biến mất khi tôi tới nơi. Có rất nhiều sách Đại Pháp trong hiệu sách và tôi đã mua hai băng video giảng Pháp của Sư phụ ở Tế Nam, một để cho mẹ tôi và một cho tôi.

Hồi mới bắt đầu tu luyện, khi đó tôi mới tự luyện bài công pháp thứ năm bằng cách nhìn vào hướng dẫn ở trong hình, chứ chưa được các đồng tu hướng dẫn một cách cặn kẽ. Một hôm, tôi nghe thấy âm thanh trong trẻo và dễ chịu của những quả chuông bạc ở trong nhà và ở ngoài sân. Tôi hỏi mọi người trong nhà xem họ có nghe thấy không. Họ nói họ không nghe thấy gì cả và nghĩ rằng tôi bị ù tai. Tôi nhận ra rằng mình không nên nói về những việc trong tu luyện cho người thường. Vài ngày sau, tôi quyết định nhờ các học viên cũ dạy tôi luyện công.

Một hôm, tôi nghe thấy hai người đang nói về việc họ sẽ đi xem video giảng Pháp của Sư phụ ở một ngôi trường vào lúc 6 giờ tối hôm đó. Tôi không biết họ và không chắc mình có đi được không. Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong, tôi đạp xe tới ngôi trường đó. Khi đi lên cầu, tôi liền nghe thấy tiếng nhạc và tiếng Sư phụ giảng Pháp, nhìn đồng hồ thấy đã hơn 6 giờ. Tôi vẫn do dự, từ cầu tới trường còn vài dặm nữa, cuối cùng tôi quyết định vẫn cứ tiếp tục đi, nghe Sư phụ giảng Pháp là quan trọng nhất. Khi đến nơi, tôi thấy mọi người đang ngồi nghe Sư phụ giảng Pháp trong tư thế đơn bàn hoặc song bàn. Tôi không thể ngồi được như họ, vì vậy tôi hạ quyết tâm phải theo kịp họ.

Sư phụ đã khuyến khích tôi tu luyện tinh tấn bằng cách triển hiện cho tôi thấy nhiều cảnh tượng. Ngài cho tôi trải nghiệm cảm giác thông đại chu thiên. Khi tôi bước đi, tôi có cảm giác nổi bồng bềnh, tựa như chân không chạm đất vậy. Ngoài ra tôi cũng còn được trải nghiệm cảm giác tam hoa tụ đỉnh và huyền quan thiết vị.

Cha mẹ và con trai tôi

Tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho cha mẹ tôi. Họ đã cùng học Pháp với các học viên khác vào buổi chiều. Một buổi sáng khi tới thăm cha mẹ tôi, tôi nhìn thấy một vũng máu trên nền nhà. Cha tôi nói ông đã nôn ra một bụm máu, nhưng ông không cảm thấy lo lắng về việc đó.

“Cha tin vào Sư phụ và Đại Pháp,” ông nói. “Cha cảm thấy rất dễ chịu sau khi nôn ra cục máu. Cha nghĩ rằng đó là thứ dơ bẩn và cha sẽ khỏe lại sau khi nôn nó ra.”

Một hôm, con trai tôi đang vất vả làm bài tập về nhà, bỗng nhiên cháu gục đầu xuống bàn học. Tôi phát hiện ra cháu đang bị sốt. Lúc đó, một giọng nói vang lên trong tai tôi: “viêm màng não virus”.

Mặt cháu đỏ và sưng húp lên. Tôi đặt cháu xuống giường và cháu đã ngủ ngon lành khi tôi bật băng thu âm giảng Pháp của Sư phụ cho cháu nghe. Tôi tin rằng cháu sẽ ổn sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp.

Ngay sau đó cháu bắt đầu nôn thốc nôn tháo cho tới khi không còn gì trong dạ dày. Mặc dù cơn sốt đã hạ xuống một chút, nhưng hơi thở của cháu vẫn còn rất nặng nhọc. Tới nửa đêm, tiếng chuông đồng hồ báo thức nhắc tôi đã tới giờ phát chính niệm. Cháu nhắc tôi cứ để mặc cháu mà đi phát chính niệm cho kịp giờ. Có lẽ niệm đầu này đã giúp cháu. Cơn sốt của cháu bắt đầu hạ xuống sau khi tôi phát chính niệm xong.

Sau ba ngày, sức khỏe của cháu hầu như đã hồi phục hoàn toàn. Trong ba ngày đó, cha cháu không có ở nhà. Khi cha cháu trở về, ông đã bắt cháu phải uống thuốc hạ sốt. Con tôi nói rằng khi cháu phải uống những viên thuốc đó, cháu không có cảm giác đó là những viên thuốc mà nó giống như là những viên kẹo vậy.

Cháu kể với tôi rằng, cháu có một giấc mơ; trong giấc mơ đó, Sư phụ đã đưa vài tiểu đệ tử tới học Pháp và luyện công cùng với cháu ở một nơi rất đẹp, có cây cối, chim muông và các đình chùa miếu mạo trong suốt như pha lê.

Nhưng đáng tiếc là cháu không còn tu luyện nữa bởi cha cháu đã đánh cháu, và do sự tẩy não ở trường học và trong môi trường quân đội nơi cháu đang công tác. Tôi hy vọng một ngày nào đó, cháu sẽ quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Cơ thể lại được tịnh hóa

Năm 2010, mỗi bên ngực của tôi đều nổi lên một cục to bằng nửa ngón tay út, cứng, nhọn và đen. Tôi thường bị sốt, ngực bị sưng lên và rất đau nhức. Mọi người nói rằng tôi đã bị ung thư vú.

Tôi vẫn kiên định học Pháp, ghi nhớ Pháp, luyện công và phát chính niệm một cách đều đặn. Sau 16 ngày, tôi cảm giác cơ thể mình như nhẹ hơn và hai cục đen đen đó đã không còn đen và cứng nữa. Sau khi tôi hồi phục, chồng tôi đã vô cùng kinh ngạc.

Con xin đa tạ Sư phụ đã cứu độ! Con xin đa tạ Sư phụ đã bảo hộ cho con hết lần này đến lần khác!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/9/-330891.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/5/158117.html

Đăng ngày 23-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share