Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-5-2016] Trong khi tôi đang rửa bát, tôi đột nhiên bị ho và cảm thấy cổ họng tắc nghẽn. Sau đó tôi ho ra một cục máu, tôi không để tâm và cứ tiếp tục rửa bát trong bồn, nhưng sau đó tôi ho nhiều hơn và bắt đầu nôn ra máu. Một lúc sau đó, tôi đã nôn ra nửa bồn máu và bị ngất xỉu.

Khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy một vài người đàn ông và phụ nữ đang mặc áo khoác màu trắng. Con trai, con gái cùng với họ hàng của tôi đang ở gần bên tôi, tất cả mọi người nhìn rất lo lắng. Tôi nhận thấy mình đang ở trong bệnh viện. Tôi chầm chậm ngồi dậy và nói: “Mẹ muốn về nhà.”

Một bác sỹ ở đó không nhìn tôi mà nhìn về phía con tôi rồi nói: “Bà ấy đang nói đùa đấy à? Huyết áp của bà ấy rất cao và nhiệt độ lên đến 40°C, bà ấy hẳn đang bị sốc, hãy để mắt tới bà ấy và đừng cho bà ấy đi đâu cả.”

Tôi nói: “Tôi luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ mau chóng khỏe lại.”

Bác sỹ trả lời: “Không một ai trong tình trạng của bà có thể khỏe lại trong một thời gian ngắn. Trừ khi bà là người phi thường, bà cần được chăm sóc cẩn thận.” Sau đó bác sỹ kiên quyết nói: “Bà phải được đưa đến phòng hồi sức tích cực (ICU).”

Tôi cảm thấy có một luồng hơi ấm từ trong cơ thể tôi phát ra, và tôi cần nhanh chóng đi nhà vệ sinh. Tuy nhiên, tôi chưa kịp ra khỏi giường thì máu trong người tôi lại chảy ra ngoài. Tôi không chắc chắn máu chảy ra từ bàng quang hay ruột của tôi. Bác sỹ thông báo với con gái tôi rằng tình trạng bệnh của tôi rất nghiêm trọng.

Tất cả họ hàng của tôi đều rất buồn, nhưng mọi người vẫn rất bình tĩnh. Tôi tiếp tục bảo với mọi người là tôi muốn về nhà. Tôi nói rằng Sư phụ sẽ bảo hộ cho tôi, mọi người không phải lo lắng cho tôi nữa. Tôi khẳng định với mọi người, tôi không bị bệnh và tôi chỉ cần về nhà.

Con trai và con gái tôi rất bối rối không biết nên làm như thế nào. Bác sỹ nói: “Rõ ràng bệnh nhân trong trạng thái không tỉnh táo bởi vì bà đã mất quá nhiều máu và bị ngất xỉu. Huyết áp và nhiệt độ cơ thể của bà rất cao.”

Con gái tôi bắt đầu khóc và nói: “Mẹ ơi, mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa? Chúng ta có thể về nhà trong tình trạng này sao?” Sau đó bác sỹ bảo rằng chúng tôi phải đóng trước số tiền là 80.000 tệ để chuyển tôi tới phòng hồi sức tích cực.

Tôi nói: “Mẹ không có đủ số tiền lớn như thế, mẹ cũng không bị bệnh. Nếu con là đứa con hiếu thảo, con nên nghe lời mẹ và đưa mẹ về nhà.”

Bởi sự cương quyết của tôi nên con trai và con gái tôi đã đồng ý đưa tôi về nhà. Bác sỹ nói rằng con tôi phải ký vào một chứng thư từ bỏ và phải chịu hoàn toàn trách nhiệm khi đưa tôi rời khỏi bệnh viện.

Các con tôi đưa tôi về nhà mà không kìm được nước mắt. Sáng sớm ngày hôm đó, tôi cảm thấy hơi mệt. Tôi lên giường và ngủ cho đến khi trời tối. Khi tôi tỉnh dậy, con tôi vội vàng lại gần và gọi tên tôi. Tôi nói với chúng là tôi đã khỏe rồi, không chết giống như chúng đã lo lắng. Tôi nói với con rằng tôi chưa hoàn thành sứ mệnh của mình theo yêu cầu Sư phụ, và tôi bảo chúng bật bài giảng Pháp của Sư phụ cho tôi. Tôi lắng nghe, ban đầu còn phải ngồi tựa và sau đó đã có thể đứng dậy.

Ngày hôm sau, tôi nói với con không cần chăm sóc tôi nữa. Tôi nói: “Sư phụ đã bảo hộ mẹ.” Đến ngày thứ tư, tôi bắt đầu luyện các bài công pháp và có thể ngồi đả tọa 90 phút một cách dễ dàng. Tất cả gia đình tôi chứng kiến điều đó, và họ đều thể hiện sự kính ngưỡng Sư phụ và Đại Pháp.

Một tuần sau đó, tôi đạp xe tới một khu chợ nông sản. Một vài người hàng xóm rất ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy tôi ở đó. Họ lại gần và hỏi tình trạng sức khỏe của tôi. Tôi nói nếu tôi không luyện Pháp Luân Công thì tôi đã không còn sống nữa. Tôi nói với họ: “Bác sỹ nói người bình thường không thể sống được, chỉ có người phi thường mới có thể sống sót. Bây giờ mọi người đã biết, đó chính là Sư phụ đã cứu tôi.”

Họ rất cảm kích và thừa nhận Pháp Luân Công thực sự tốt, thật thần kỳ!


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/5/24/329169.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/15/157420.html

Đăng ngày 14-8-2016; Bản dịch có thể hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share