Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-6-2016] Gần đây, tôi đã thuê một gian hàng ở một chợ quê để buôn bán. Lợi dụng điều kiện này, tôi đã giảng chân tướng cho nhiều người dân về Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người đã minh bạch được về môn tu luyện và đã trải nghiệm được nhiều điều kỳ diệu. Sau đây là một vài câu chuyện trong số đó.

Một cụ bà giờ đây lại có thể ngủ ngon và cảm thấy khỏe mạnh

Một cụ bà ước chừng khoảng 70 tuổi đi tới chợ. Bà đi lại khó khăn và trông có vẻ rất yếu. Tôi vui vẻ chào và hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà.

Bà đáp: “Tệ lắm! Lâu rồi già ăn không ngon miệng, ngủ không ngon giấc, toàn thân cảm giác không còn chút sức lực. Già đã đi mấy cái bệnh viện, uống cũng không ít thuốc mà vẫn không thấy có tác dụng.”

Tôi nói với bà hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà yêu cầu tôi viết ra giấy vì trí nhớ của bà không được minh mẫn cho lắm.

Năm ngày sau, bà quay trở lại chợ và nói: “Hôm đó khi về nhà, già đã liên tục niệm những chữ mà con đã viết. Đêm đó, già đã ăn hết hai tô cháo và ngủ ngon giấc, bây giờ già cảm thấy khỏe lắm.”

Mọi người trong làng hỏi bà làm cách nào mà bà hồi phục sức khỏe nhanh như vậy, bà nói với họ rằng bà đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Kết quả là những người khác cũng đã làm như bà. Nhiều chuyện kỳ diệu đã xảy đến sau đó, và nhiều người hàng xóm của bà đã đến chợ tìm tôi để tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp.

Một người phụ nữ không còn cần kính râm để bảo vệ mắt

Có một người phụ nữ bán thịt lợn trong chợ và bà thường xuyên phải đeo kính râm. Một lần khi bà đi ngang qua quầy hàng của tôi, tôi hỏi tại sao bà thường xuyên phải đeo kính như vậy. Bà bỏ kính ra, và tôi nhìn thấy mắt bà đỏ, sưng húp lên khiến cho mắt bà chỉ còn là một khe hở nhỏ.

Tôi nói với bà về sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp và khuyên bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng nói với bà về phong trào thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Không chút lưỡng lự, bà đã đồng ý thoái đảng.

Mười ngày sau tôi gặp lại bà ở chợ, bà trông như một người khác. Mắt bà không còn đỏ nữa và bà không còn đeo kính nữa. Bà tươi cười rạng rỡ và không ngớt lời cảm ơn tôi. Tôi nói nếu muốn cảm ơn, bà nên cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp.

“Chị đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi!”

Một hôm, tôi chào một người phụ nữ trung niên và nói chuyện với bà về Pháp Luân Đại Pháp, tôi khuyên bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc để được bình an. Bà đã hào hứng ngăn tôi lại.

Bà nói: “Có chuyện này tôi muốn kể với chị. Đêm hôm qua trong giấc mơ, có người nói với tôi rằng, hôm nay tôi không cần phải đi bán gạch, không cần phải đi lễ Phật hoặc thắp hương nữa và người đó đã chỉ đường cho tôi tới chợ để gặp một người có thể cứu tôi và cả gia đình tôi. Và chị chính là người đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi.”

Bà đã thoái xuất khỏi các tổ chức đoàn, đội và liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói: “Là Sư phụ Đại Pháp đã cứu bà đó, bà nên cảm ơn Sư phụ của chúng tôi.”

Cậu bé đã bán hết hàng sau khi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Tôi nhìn thấy một cậu bé chừng 15 tuổi đang bán nấm khô gần chợ. Cậu bé run rẩy vì rét, những cái nấm thì đã bị đông cứng lại và không ai mua chúng cả.

Tôi tiến lại mua một ít nấm và nói chuyện với cậu bé. Khi nói chuyện, cậu bé nói cậu đã từng vào Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi khuyên cậu bé thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên và thầm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cậu bé hỏi: “Tại sao cháu lại phải thầm niệm? Sau khi nghe dì nói, cháu chỉ muốn hét thật to lên cho mọi người được biết.”

Cậu bé bắt đầu hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Nhiều người xung quanh đã để ý và tiến lại chỗ cậu bé và cậu ấy đã bán được hết số nấm.

Mùa thu năm sau tôi gặp lại cậu bé. Cậu giờ đã cao hơn và không còn phải đi bán nấm nữa. Cậu ấy lái một chiếc xe tải nhỏ đi bán dưa hấu. Tôi hỏi cậu có nhận ra tôi không.

Cậu mỉm cười và nói một cách tự hào: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Không còn cần gậy batoong nữa

Ở gần chợ có một quảng trường, mọi người thường ngồi trên những chiếc ghế dài ở đó để rửa rau. Tôi thích đi đến đó và nói chuyện với họ.

Một lần, một cán bộ chính quyền về hưu với một cây gậy batoong đã ngồi cạnh tôi. Tôi nói chuyện với ông về Pháp Luân Đại Pháp. Ông đồng ý với những gì tôi nói và đã thoái đảng. Ông nói ông muốn tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp, và kể về hai học viên Pháp Luân Đại Pháp ở khu vực của ông đã bị các nhân viên chính quyền tra tấn đến tàn tật vì tu luyện Pháp Luân Công.

Một dịp khác, khi tôi nói đang chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi ở quảng trường về Pháp Luân Công, người cán bộ về hưu nọ đã nhìn thấy tôi và ngồi xuống gần đó. Khi người phụ nữ và tôi rời đi, người đàn ông nọ đã đi theo chúng tôi và nhanh chóng vượt lên trước. Tôi thấy ông đã không còn phải mang theo batoong nữa, tôi gọi với theo: “Chân của ông đã bình phục rồi. Ông được phúc báo vì đã nói lời công bình cho Đại Pháp, xin chúc mừng ông!”

Ông cũng cảm kích thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Xin đa tạ Sư phụ của Đại Pháp!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/4/329497.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/26/157562.html

Đăng ngày 20-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share