Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-7-2016]

Tôi đã phải mất sáu lần viếng thăm mới thuyết phục được trưởng đồn cảnh sát địa phương thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Sau mỗi lần, tôi nhìn lại những gì đã làm được và tìm xem mình còn thiếu sót ở đâu. Càng ngày tôi càng trở nên từ bi hơn đối với ông, tôi thực sự cố gắng đề cao và cứu ông. Dưới đây là câu chuyện đó.

Một buổi chiều, cảnh sát địa phương đã đột nhập vào nhà tôi và ngay lập tức bắt đầu lục soát các phòng. Tôi đã cố gắng nói cho họ biết về Pháp Luân Công, và cuộc đàn áp phi pháp nhưng họ không lắng nghe. Họ tịch thu cuốn Chuyển Pháp Luân và rời đi.

Họ gọi cho tôi vào ngày hôm sau và yêu cầu tôi đến đồn cảnh sát. Tôi đã thảo luận những lựa chọn của mình với các học viên khác. Ý kiến của họ rất đa dạng, nhưng nhiều người trong số họ đã khuyên tôi không nên đi.

Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện ngay chính và không có lý do gì để phải sợ họ.

Tôi đã đến đồn cảnh sát và gặp giám đốc. Tôi nói với ông về Pháp Luân Công và yêu cầu ông trả lại cuốn sách cho tôi.

Ông ấy quát: “Sao anh dám hỏi về cuốn sách của anh? Tôi có thể bắt giữ anh!”

Tôi trả lời: “Tại sao tôi lại bị giam giữ? Tôi đã không vi phạm bất kỳ điều luật nào. Tôi tập Pháp Luân Công để cải thiện sức khỏe của mình và trở thành một người tốt hơn.”

Ông ta đã đẩy tôi ra khỏi văn phòng.

Sau khi ra về, tôi nhớ lại những gì mình đã làm và nhận ra rằng tôi có tâm tranh đấu rất mạnh mẽ. Lời tôi nói ra không thiện và cuối cùng đã đẩy ông ra. Ông đã bị lừa dối và cũng là một nạn nhân của sự cuộc bức hại. Tôi quyết tâm phải cứu ông.

Một vài ngày sau, tôi trở lại. Có lẽ do tâm tính của tôi đã thay đổi, nên thái độ của ông ấy không tệ như trước. Tôi xin lỗi về hành vi của mình và cố gắng hiểu mọi chuyện từ góc độ của ông.

Nhưng tôi cũng nói với ông rằng bức hại Pháp Luân Công là một tội ác, và ngày nào đó ông sẽ phải chịu quả báo, nó thậm chí ảnh hưởng đến gia đình của ông. Ông bình tĩnh lại và nói rằng ông đã phải làm theo lệnh của cấp trên.

Tôi nói với ông rằng: “Không ai khác có thể chịu trách nhiệm cho hành động của chính ông. Ông phải tự lo cho bản thân mình và đưa ra lựa chọn đúng đắn. Nếu ông tốt với các học viên, trong tương lai ông sẽ được phúc báo.”

Tôi cảm thấy ông ấy đã dần dần thức tỉnh.

Trong chuyến thăm lần thứ ba của tôi, tôi trực tiếp nói với ông về việc thoái ĐCSTQ. Ông đồng ý sẽ suy nghĩ về chuyện đó.

Tôi tiếp tục đến thăm ông vài ngày một lần. Trong chuyến thăm thứ sáu của tôi, cuối cùng ông đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Ông cũng trả lại cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi.

Kể từ đó, có ngày càng ít hơn các trường hợp bị bức hại trong khu vực của tôi. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã an bài và bảo hộ tôi trên con đường tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/4330874.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/19/157884.html

Đăng ngày 2-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share