Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở khu Nội Mông Cổ, Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 27-5-2016] Tôi là kỹ sư trưởng của một mỏ than ở vùng miền núi hẻo lánh, xung quanh không có đồng tu nào.
Tôi hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc giảng rõ chân tướng cứu người, vì vậy mỗi khi về thăm nhà, tôi luôn mang theo tài liệu Đại Pháp để dán và phát cho mọi người.
Mọi người đều biết tôi là người đã dán thông tin Đại Pháp khắp nơi, nhưng không ai báo cáo tôi với chính quyền.
Tôi luôn duy trì chính niệm và trong tâm không sợ hãi. Khi tôi gặp mọi người trên đường, tôi đều nhắc họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi nói với họ hãy niệm thường xuyên và bạn sẽ được phúc báo.
Họ mỉm cười và tiếp tục bước đi.
Giếng nghiêng của mỏ than chỗ chúng tôi chạy dài xuống từ một hố lộ thiên, đây là một ổ tích không khí, hơn nữa lại thường xuyên tiếp xúc với nắng nóng, nên các vỉa than thường xuyên tự bốc cháy.
Do đó mỗi khi cháy như vậy, chúng tôi lại dùng vòi chữa cháy áp lực cao để dập tắt. Sau đó, dùng đất lấp lại.
Một ngày, khi tôi đang kiểm tra thực địa thì thấy một thanh niên khoảng 18 tuổi đang dập tắt một đám cháy.
Tôi biết người thanh niên này. Anh ấy xuất thân từ một nông trại. Khi mẹ anh qua đời, cha anh đã đưa anh cùng đến làm việc trong mỏ than.
Tôi tự nhủ: “Anh ta chỉ là một cậu bé. Dập tắt đám cháy đó là công việc quá nguy hiểm cho cậu bé. Đúng là cậu ấy đã được huấn luyện nhưng không có đủ kinh nghiệm để xử lý. Nếu xảy ra tai nạn thì thật đáng tiếc?”
Tôi đi tới và nói với cậu: “Anh bạn! Hãy để tôi làm thay anh việc này.”
Ngay khi vừa cầm vòi chữa cháy, tôi cảm thấy hơi nóng mạnh mẽ xông lên. Tôi thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì thì có một lực kéo tôi lùi lại khoảng 6 mét. Tôi ngã xuống. Trong thoáng chốc, nơi mà tôi vừa đứng đã bị lấp đầy bằng một đống đổ nát lớn.
Tôi biết đó là Sư phụ đã cứu tôi.
Người thanh niên đó đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra.
Vừa ngạc nhiên vừa thở phào, cậu nói với tôi: “Chú giỏi thật đó! Nhảy một cái xa 6 mét, giống như đang bay vậy! Nếu chú không làm thay thì hôm nay cháu đã mất mạng rồi.”
Tôi trả lời: “Chú là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã bảo vệ chú.”
Sau đó, tôi đã dạy cậu ta niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Tôi nói với cậu, “Nếu anh chân thành niệm những lời này, Sư phụ Đại Pháp cũng sẽ chăm sóc anh.”
Tôi nói thêm: “Hãy nhớ kỹ điều đó. Và cũng nhớ đừng tin vào bất cứ điều gì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nói với anh. Họ chỉ bịa ra để đánh lừa anh thôi.”
Người thanh niên nói: “Vâng, cháu sẽ nhớ.”
Do độ nghiêng của giếng, chúng tôi không thể sử dụng tời nâng và vận chuyển đất phế bỏ từ 50 mét đầu tiên, vì vậy chúng tôi phải sử dụng một xe ben tự đổ chạy nhiên liệu diesel.
Một lần tôi đang đi giám sát hiện trường thì phát hiện một nắp bình nhiên liệu trên mặt đất. Tôi nhặt nó lên và đi về phía chiếc xe tải và ra hiệu cho tài xế xuống xe.
Tôi chỉ vào cái nắp và hỏi: “Có phải cái này rơi ra từ xe tải của anh không? Hãy nhớ phải vặn nó trở lại để bảo vệ các bộ lọc khỏi bị tắc nghẽn.”
Anh bối rối nói: “Làm thế nào mà nó có thể rơi ra được nhỉ?”
Anh vừa dứt lời thì khung đỡ phía trên chiếc xe đột nhiên đổ sập xuống. Mọi người đều chạy tìm nơi an toàn. Đất rơi xuống cùng với bốn, năm cột xà đập lên chiếc xe ben khiến nó vỡ nát.
Mặt người lái xe tái mét.
Thậm chí nhiều năm sau đó, bất cứ khi nào gặp tôi, anh ta vẫn cảm ơn tôi rối rít.
Tôi nói với anh: “Đó là Sư phụ Đại Pháp đã cứu anh. Anh nên cảm ơn Ngài.”
Trong nhiều thập kỷ, ĐCSTQ tà ác đã tẩy não người dân Trung Quốc với văn hóa đảng, ép người dân phải chấp nhận những điều mà nó tuyên truyền.
Đặc biệt trong năm 1999, khi Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, ĐCSTQ tuyên truyền những lời dối trá và những tin đồn sai sự thật về Pháp Luân Công, dùng những lời vu oan như các học viên tự thiêu, giết người, và không điều trị y tế khi bị bệnh, v.v., để khiến người dân quay lưng lại với các học viên.
Trong tháng 10 năm 2004, khi tôi đang giảng chân tướng cho hơn một chục công nhân mỏ, thì một người nông dân xen vào: “Anh nói rằng Pháp Luân Công là tốt, nhưng trên truyền hình trung ương (CCTV) lại không nói như vậy. Ba năm trước đây trong làng của chúng tôi, một bà mẹ trẻ đã bỏ lại đứa con năm tháng tuổi của mình để đi đến Bắc Kinh và không bao giờ quay trở lại. Sao có thể nhẫn tâm như vậy!”
Những người có mặt đều gật đầu đồng ý.
Tôi nói với họ: “Tất cả các bạn đều có gia đình. Chúng ta đều có cha mẹ và con cái. Ai mà không muốn sống yên bình và hòa thuận với những người thân yêu của chúng ta chứ?
“ĐCSTQ kiểm soát các phương tiện truyền thông và chỉ cho phép tuyên truyền một chiều theo ý của nó, trong khi các học viên Pháp Luân Công không được nói lên tiếng nói của mình.”
“Các học viên Pháp Luân Công tin tưởng vào chính phủ. Đó là lý do tại sao chúng tôi đã đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện. Nhưng chính phủ đã không cho chúng tôi lên tiếng.”
“Chúng tôi đã bị bắt giữ hoặc bị đánh đập. Hầu hết đã bị tra tấn. Nhiều người đã bị tra tấn cho đến đến chết.”
“Các học viên Pháp Luân Công sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt hơn. Như vậy là sai hay sao?”
Tôi nói với người nông dân: “Thưa bác”, “Hãy nhớ người phụ nữ trẻ đó. Khi cô ấy trở về, cô ấy sẽ cho bác biết những gì xảy ra với cô. Nếu cô ấy không quay trở lại, bác biết là cô ấy đã trở thành một nạn nhân của ĐCSTQ”.
Sau đó, tôi tiếp tục kể một câu chuyện cá nhân liên quan đến sự việc này.
Năm 1991 tôi đi trên một chuyến tàu đến Quảng Châu công tác. Ngồi đối diện tôi là một người đàn ông cao tuổi. Tôi nhận thấy ông đã nhìn chằm chằm vào một người thanh niên cho đến khi cậu ấy ra khỏi nhà ga.
Tôi hỏi ông ấy rằng ông biết người thanh niên đó chứ. Ông ấy nói không phải.
Tôi hỏi: “Vậy thì tại sao bác nhìn cậu ấy một cách quan tâm như vậy?”
Ông nói: “Con trai tôi cũng khoảng tầm tuổi như cậu ấy.”
Tôi vẫn không hiểu, vì vậy ông đã giải thích: “Con trai tôi đến Bắc Kinh để học đại học. Vợ tôi và tôi đã không còn tin tức gì về nó kể từ ngày 4 tháng 6 năm 1989. Tôi đã đến trường đại học để tìm nó. Họ nói với tôi trường đã nghỉ hè từ trước ngày 4 tháng 6 rồi và không một ai ở đó để trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi. Vì vậy, vợ tôi và tôi đã chờ đợi và chờ đợi…”
“Tôi rất buồn khi nghe những lời ông nói và cảm thấy bất lực khi chứng kiến nỗi đau của ông.”
Tôi đã nói với mọi người xung quanh: “ĐCSTQ nói không bắn và không có ai bị thiệt mạng vào ngày 4 tháng 6. Tại thời điểm đó, tất cả chúng ta, bao gồm bản thân tôi, đã tin vào những gì ĐCSTQ nói.”
Tất cả công nhân đều đồng tình: “Đó là sự thật. ĐCSTQ cho biết không có ai bị thiệt mạng, nhưng nhiều người đã bị giết chết. Có vẻ như họ có khả năng làm bất cứ điều gì.”
Tôi nói: “Tương tự như vậy với Pháp Luân Công. Những gì ĐCSTQ đang nói ra đều là lời dối trá.”
Họ gật đầu đồng tình.
Nghĩ đến những lời lăng mạ và thương tổn mà đệ tử Đại Pháp phải chịu đựng khi đi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện ôn hòa và về tất cả những hành động tàn bạo của ĐCSTQ, bao gồm cả mổ cướp nội tạng sống, tôi đã không thể kìm được nước mắt..
Đệ tử Đại Pháp tuân theo đức tin của mình để trở thành người tốt và cứu tất cả chúng sinh, nhưng ĐCSTQ đã đàn áp chúng ta.
Biết bao nhiêu người mất đi ngôi nhà và gia đình của họ? Bao nhiêu người đang bị nhốt trong các nhà tù, các trung tâm tẩy não, hoặc bệnh viện tâm thần? Bao nhiêu người bị mổ cướp nội tạng trong khi họ vẫn còn sống?
Số người bị giết và bị hại là không thể đếm được.
ĐCSTQ tà ác đến cùng cực, tội ác của nó thấu tới trời cao.
Tôi là người không bao giờ khóc, ngoại trừ vì điều này.
Điều này vĩnh viễn khắc sâu trong tâm tôi, giúp tôi củng cố quyết tâm tu luyện của mình và làm bất cứ điều gì Sư phụ yêu cầu.
Tôi sẽ làm tốt ba việc. Tôi sẽ hướng nội mỗi khi vấp ngã. Tôi sẽ luôn luôn nhớ mình là một đệ tử Đại Pháp. Tôi sẽ giảng chân tướng và cứu chúng sinh nhiều nhất có thể. Tôi sẽ thực hiện thệ ước tiền sử của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/27/329158.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/8/157732.html
Đăng ngày 29-7-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.