Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-5-2016] Đã 17 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bây giờ tôi đã ở tuổi 70. Tôi bị giam giữ phi pháp và đã trực tiếp trải qua cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Tháng 6 năm 2014, khi được ra tù, tôi cảm thấy mình cần phải bắt kịp với các đồng tu trong việc làm ba việc. Tôi tự nhủ mình phải nhớ rằng mình là một học viên Đại Pháp, tăng cường chính niệm, nắm bắt thời gian để học Pháp, và nói chuyện với mọi người về môn tu luyện và cuộc bức hại.
Đi xa nhà
Tôi đã nói chuyện với gần 1.400 người về Đại Pháp kể từ khi được thả khỏi tù.
Tháng 1 năm ngoái, các con trai của tôi, hiện đang làm việc ở những thành phố khác, nghĩ rằng nơi tôi sống không đủ ấm, vì vậy chúng quyết định rằng tôi nên chuyển đến đảo Hải Nam vào mùa đông.
Ngay từ đầu, tôi đã không muốn đi vì tôi không quen ai [ở đấy] cả. Tôi nghĩ việc này không tốt cho việc học Pháp, luyện công tập thể hay nói chuyện với mọi người về Đại Pháp.
Tuy nhiên, các con trai tôi đã trả tiền thuê nhà rồi, vậy nên tôi đã đồng ý chuyển đi.
Hóa ra đó lại là một trải nghiệm khó quên, đặc biệt là kể từ khi tôi có thể cảm nhận được sự bảo hộ của Sư phụ mọi lúc.
Nhiều người thoái ĐCSTQ
Sau khi đến thành phố Quỳnh Hải, tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp đỡ loại bỏ mọi can nhiễu và giúp tôi quyết định các việc mình làm.
Tôi nhanh chóng tìm được một nơi có nhiều người cao tuổi ở cùng nhau. Lúc đầu, tôi không chắc làm thế nào tiếp cận để đưa ra chủ đề về Đại Pháp, nhưng sau đó Pháp của Sư phụ bắt đầu hiện lên trong tâm trí tôi:
“…tôi phải làm rất nhiều ‘trải thảm’ [chuẩn bị đằng sau], mà chư vị không thấy, những vị Thần cũng làm nữa. Thậm chí đều đã ‘trải thảm’ xong cả rồi, chỉ thiếu chư vị bước ra làm thôi, thế mà chư vị không đi bước ấy.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Tôi trò chuyện với một số người trong một gian hàng và dần dần bắt đầu nói về Đại Pháp. Sau đó, tôi hỏi liệu họ có muốn thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó không. Tất cả họ đều đã thoái.
Có rất nhiều người khác trong công viên, tôi vẫy tay chào một số người để họ dừng lại và trò chuyện. Tôi có thể trả lời hầu hết các câu hỏi mà họ hỏi về Đại Pháp và làm sáng tỏ nhiều sự hiểu lầm. Họ cũng đồng ý thoái ĐCSTQ.
Khi tôi tình cờ gặp lại họ, họ chào hỏi tôi nồng nhiệt. Một vài người trong số họ cũng nói với bạn bè của họ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và khuyên họ thoái ĐCSTQ. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài để tôi có thể giúp họ hiểu về Đại Pháp.
Các phương pháp tiếp cận khác nhau
Mỗi khi trời mưa, tôi lại đến các trung tâm mua sắm để nói chuyện với mọi người. Tôi đã đi khắp thành phố Quỳnh Hải và cũng nói chuyện với mọi người ở thành phố Hải Nam và các tỉnh khác về Đại Pháp.
Khi tôi gặp những người từ thành phố Quý Châu và các vùng lân cận, tôi hỏi xem họ có nghe về hoặc từng nhìn thấy một tảng đá lớn tiết lộ rằng ĐCSTQ sẽ sụp đổ không.
Khi tôi nói chuyện với những người trẻ tuổi và những người trí thức, tôi thường nói về các quan chức tham nhũng, ô nhiễm, thực phẩm nhiễm độc, suy đồi đạo đức, v.v… Sau đó, tôi giải thích người dân trên thế giới được hưởng lợi ích từ Đại Pháp như thế nào. Tôi cũng nói chuyện về vụ tự thiêu giả trên Quảng trường Thiên An Môn, cách ĐCSTQ đàn áp các học viên Đại Pháp, và quả báo đang chờ đợi họ như thế nào.
Tôi bảo đảm rằng mọi người biết niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” khi đối mặt với nguy hiểm hoặc gặp vấn đề.
Việc không tốt hóa ra lại là việc tốt
Một lần khi đi ra ngoài, tôi đã bắt nhầm xe buýt. Người lái xe đã thả tôi xuống một nơi rất hẻo lánh. Trong khi đi, tôi nhìn thấy một phụ nữ đang dọn đường. Tôi nghĩ hẳn là có ai đó cần được nghe về Đại Pháp!
Đầu tiên, tôi xin cô ấy chỉ đường và sau đó nói với cô ấy về Đại Pháp. Cô ấy đã không ngần ngại thoái ĐCSTQ sau khi nghe lời khuyên của tôi.
Tôi tiếp tục đi đến khi có một chiếc xe máy đến gần. Người lái xe dừng lại và đồng ý cho tôi đi nhờ. Đó chính là một cơ hội nữa để nói chuyện về Đại Pháp và lý do tại sao Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, đàn áp Đại Pháp.
Tôi nhận ra rằng mình đã không bắt nhầm xe buýt, vì những người tôi gặp đều đang chờ đợi để được nghe về Đại Pháp!
Một số người nhận xét rằng tôi rất dũng cảm và hỏi tôi có sợ bị bắt giữ không.
Tôi trả lời: “Cuộc sống của bạn quan trọng hơn sự an toàn của tôi. Sư phụ của chúng tôi dạy đầu tiên phải biết suy nghĩ những gì là quan trọng đối với người khác. Tôi không hề sợ hãi!”
Trong ba tháng này, tôi chỉ nấu cơm một lần trong ngày hoặc cách ngày. Mặc dù phải tự làm mọi thứ, nhưng tôi không cảm thấy đơn độc, cũng không sợ hãi. Tôi biết rằng Sư phụ, các vị chính Thần và thần hộ Pháp đang bảo hộ tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/6/3/329419.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/6/23/157533.html
Đăng ngày 24-7-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.