Bài viết của các đệ tử Đại Pháp tại Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-5-2016] Ngày 13 tháng 5 năm 1992 là lần đầu tiên Sư phụ Lý Hồng Chí giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp (hay còn gọi là Pháp Luân Công) ra công chúng. Kể từ đó, Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền khắp nơi trên thế giới, có hàng triệu người đã theo học và được hưởng nhiều lợi ích cả về thể chất và tinh thần từ môn tu luyện này. Ngày 13 tháng 5 đã trở thành Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới và các học viên Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới tổ chức kỷ niệm ngày lễ này.

Năm 1994, Sư phụ Lý đã hai lần đến thăm Thiên Tân, trực tiếp giảng Pháp cho 2.200 người. Vài năm sau đó, số lượng người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Thiên Tân đã tăng theo cấp số nhân. Có thể nhìn thấy ở khắp nơi trong các công viên, quảng trường và các khu dân cư xung quanh thành phố đều có người luyện tập Pháp Luân Công.

Bất chấp cuộc bức hại diễn ra trong suốt 17 năm qua, vẫn có những người tiến nhập vào môn tu luyện này. Một số học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thiên Tân mới đây đã chia sẻ những kinh nghiệm của bản thân.

Câu chuyện của học viên Granny Hảo

Bà Granny Hảo nay đã gần 90 tuổi, bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994, sau khi chồng bà qua đời.

Tôi gần như tuyệt vọng khi chồng tôi qua đời sau 20 năm nằm liệt trên giường. Tôi thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì khi thiếu vắng ông ấy. Tôi bị suy nhược thần kinh nặng, bị hội chứng Meniere (một chứng rối loạn chức năng tai trong, gây suy giảm thính lực và mất kiểm soát thăng bằng), mắc bệnh mạch vành tim, vẹo cột sống thắt lưng, viêm xương khớp và nhiều loại bệnh tật khác. Lúc đó, tôi cũng nghĩ rằng cuộc sống của mình sắp kết thúc rồi.

Một người họ hàng của tôi từ Bắc Kinh đã gọi điện cho tôi và nói rằng có một thầy khí công nổi tiếng sắp tới Thiên Tân. Bà ấy đã mua vé cho tôi dự khóa học này. Ban đầu tôi rất miễn cưỡng vì không thể tự đi mà không có sự giúp đỡ của người khác, nhưng các con tôi đã thúc giục tôi đi.

Vào lúc bước chân vào phòng học, tôi có một cảm giác vô cùng thoải mái. Khi nhìn thấy Sư phụ, tôi có cảm giác như tôi đã biết Sư phụ trước đó lâu rồi. .

Khi nghe Sư phụ giảng Pháp, mắt tôi cứ nhắm lại. Các con tôi bảo rằng tôi đã ngủ được 45 phút rồi. Tôi liền tỉnh giấc và nghe tiếng Sư phụ nói:

“Có một số vị cá biệt thì ngủ, tôi giảng xong thì vị ấy cũng tỉnh giấc. Tại sao vậy? Bởi vì trong sọ não vị ấy có bệnh, cần phải điều chỉnh. Hễ điều chỉnh bộ não, thì họ không thể chịu được; do đó cần cho họ vào trạng thái mê man bất tỉnh, để họ không hay biết. Nhưng bộ phận thính giác một số người không có vấn đề gì; họ ngủ rất say, nhưng một chữ cũng không bỏ sót, [họ] nghe được hết; người này sau đó tinh thần phấn khởi lên, không ngủ hai ngày cũng không thấy mệt mỏi. Tất cả đều là những trạng thái khác nhau, đều cần điều chỉnh hết; toàn bộ thân thể cần được tịnh hoá cho chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ: làm thế nào mà Sư phụ có thể biết hết tất cả mọi thứ nhỉ? Vào ngày thứ tư của khóa học, tôi thấy mình đã khỏe và có thể tự đi lại bằng các phương tiện giao thông công cộng.Thể chất của tôi được cải thiện rất nhanh chóng đến nỗi tôi khó có thể tin được. Kể từ đó, trong suốt 22 năm qua, tôi không phải dùng đến bất kỳ một viên thuốc nào.

Tôi luôn nói với mọi người, “Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc sống thứ hai.”

Thay đổi tâm tính từ một kẻ vô lại trở thành một con người mới

Ông Lý là giảng viên đã nghỉ hưu của một trường đại học ở tỉnh Thiên Tân. Ông kể một câu chuyện về một tên vô lại trong vùng nơi ông ở.

20 năm về trước, tôi còn đi dạy ở trường đại học. Một hôm, có một vị khách không mời bất ngờ xuất hiện. Anh ta trạc ba mươi tuổi và nổi tiếng ở khu phố vì hay tranh giành và bắt nạt hàng xóm. Ai cũng sợ anh ta.

Nhưng có một hôm, anh ta trông có vẻ rất buồn và tôi đã mời anh vào nhà chơi. Anh ta nói mình bị chuẩn đoán mắc một căn bệnh hiểm nghèo và sắp chết. Anh ta hỏi tôi, “Tôi nghe nói anh tập Pháp Luân Công và nó có thể chữa lành bệnh. Tôi có thể học Pháp Luân Công được không?”

Tôi nói với anh ta rằng bất kỳ ai cũng có thể tu luyện Pháp Luân Công. Ngoài việc thực hành năm bài công pháp thì điều quan trọng hơn là môn tu luyện này dạy chúng ta trở thành một người tốt. Tôi đã cho anh ấy mượn một cuốn sách Chuyển Pháp Luân bản photo. Vài ngày sau, anh quay trở lại và nói đã đọc xong cuốn sách.

Anh ấy nói rằng anh ấy không thể dùng bất kỳ lời lẽ nào để diễn tả hết sự ân hận của mình. “Giờ đây tôi đã biết mình mắc phải sai lầm thế nào. Tôi đã nghĩ mình sẽ mạnh hơn khi bắt nạt kẻ khác, nhưng thực sự là tôi đang tạo nghiệp. Tôi đã làm rất nhiều điều xấu. Từ giờ trở đi tôi muốn trở thành một người tốt.”

Anh ấy cũng không mảy may đề cập gì tới bệnh tật của mình. Tôi đã hướng dẫn anh luyện năm bài công pháp và tìm một điểm luyện công.

Sau này khi gặp lại, tôi thấy anh vui vẻ và khỏe mạnh. Anh đã nhiệt tình chia sẻ với mọi người kinh nghiệm của bản thân trên con đường tu luyện. Tôi rất vui khi thấy sự thay đổi của anh và thông qua anh tôi cảm nhận được sự uy lực vô biên của Đại Pháp.

Xương gãy vụn lành lại trong hai ngày

Ông Vũ Gang năm nay 57 tuổi. Ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, sau khi bị tai nạn lao động, ông phải nằm liệt giường.

“Hồi 39 tuổi, tôi bị ngã ở độ cao 30 thước khi đang làm việc. Bác sỹ nói xương chân của tôi vị vỡ vụn và cần phẫu thuật khẩn cấp. Ông ấy nói ca phẫu thuật này cũng rất nguy hiểm và tôi có thể sẽ bị liệt.

“Vợ tôi không muốn tôi phẫu thuật mà hàng ngày cần mẫn đi làm về rồi lại chăm sóc tôi. Bà ấy thật sự rất vất vả.

“Một hôm, một người hàng xóm bảo cô ấy: “Chị hãy khuyên chồng chị luyện tập Pháp Luân Công đi. Pháp Luân Công có thể chữa lành chân cho ông ấy. Và rồi vợ tôi được cho mượn một băng thâu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ.”

Bà Vũ tiếp lời: “Ông ấy bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ ngay hôm đó. Ba hôm sau, vào một ngày cuối tuần, tôi muốn đến một điểm luyện công. Ông ấy nói cũng muốn đi cùng. Tôi nghĩ ông ấy đang đùa tôi vì gần tháng nay, ông ấy không thể ra khỏi giường được kể từ sau vụ tai nạn. Ông ấy dịch người ra mép giường, cúi xuống và xỏ giầy vào chân. Ông ấy đứng dậy bám vào chiếc bàn cạnh giường. Thấy vậy, tôi không thốt lên được lời nào.”

Ông Vũ kể. “Tôi đã nghe các bài giảng của Sư phụ trong hai ngày. Sư phụ giảng người tu Pháp Luân Đại Pháp sau khi được Ngài thanh lý thân thể thì sẽ không có bất cứ bệnh tật gì.” Kể từ đó, ông bà Vũ đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ông Vũ cũng bỏ thuốc lá. Một tháng sau ông trở lại làm việc. Khi được hỏi làm thế nào ông có thể phục hồi nhanh chóng như vậy, ông tự hào nói, “Tôi đã không phải tốn một xu nào. Hai ngày nghe Pháp của Sư phụ đã giúp tôi lành bệnh.”

Bà cụ mù chữ học đọc

Bà Trần năm nay đã ngoài 60 và không biết đọc. Ba năm trước bà bị chấn thương ở chân. Ngay cả khi đã trải qua một cuộc phẫu thuật, chân của bà hầu như lúc nào cũng có cảm giác bị đau. Vào đầu năm 2014, bà bị mắc bệnh tim và trở nên rất ốm yếu. Nghe lời vợ chồng cháu trai gợi ý, bà Trần bắt đầu nghe băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Bà Trần kể, “Khi nghe các bài giảng, nước mắt tôi bắt đầu tuôn chảy. Tôi tự nhủ mình thật may mắn làm sao.”

Ngày hôm sau, bà bắt đầu học luyện các bài công pháp theo hướng dẫn trong băng hình. “Tôi thấy có nhiều Pháp Luân đang xoay quanh người tôi. Kể từ đó, tôi nghe các bài giảng và luyện công mỗi ngày. Cái chân giờ đã không còn đau đớn gì nữa.”

Một hôm, bà nghe được đoạn Pháp Sư phụ giảng:

” Tôi nghĩ rằng thời tôi truyền Pháp nói chung sắp kết thúc, do đó [tôi] muốn lưu lại cho mọi người những điều chân chính, thuận tiện cho mọi người trong khi tu luyện từ nay trở về sau, đều có Pháp chỉ đạo mọi người…. Nguyện vọng của tôi là đưa Đại Pháp này truyền xuất ra, để cho chúng ta có nhiều người hơn nữa thu được lợi ích, làm cho những người thật sự muốn tu luyện sẽ theo Pháp mà tu luyện lên trên.”(Chuyển Pháp Luân)

Bà đã quyết tâm phải đọc được cuốn sách Chuyển Pháp Luân để tu luyện theo Pháp. Bà Trần đã nhờ chồng bà đọc sách Chuyển Pháp Luân và hướng dẫn cho bà đọc theo. Không lâu sau bà có thể tự mình đọc được cuốn sách. Các con của bà rất ngạc nhiên, “Bà mẹ mù chữ của chúng ta giờ có thể đọc được rồi!” Bà Trần nói, “Uy lực của Phật Pháp thật là vĩ đại!”

Sư phụ bảo hộ cho các học viên và gia đình của họ

Năm 1997, bà Granny Liu bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi trải qua một cơn đột quỵ. Khi đó bà 60 tuổi. Vào một buổi sáng năm 1997, bà và hai người bạn khác đang trên đường đến một điểm luyện công. Khi đi ngang qua một con phố đông đúc, bà nghe thấy một giọng nói, “Chạy đi, mau lên!”

Bà băng qua đường. Trước khi sang đến đường bên kia, bà nghe bang một tiếng lớn sau lưng. Bà quay lại và thấy hai chiếc xe tải đâm nhau ngay chỗ bà vừa đứng trước đó vài giây.

Chồng của bà Liu cũng tu luyện Đại Pháp. Một lần khi đang đạp xe, ông bị một chiếc xe tải tông trúng người. Cú đâm đã làm người ông bắn lên không trung trước khi rơi xuống đất. Người tài xế đã đưa ông đến bệnh viện nhưng các bác sỹ nói ông không bị thương ở đâu hết. Ông Liu đã nói, “Chúng tôi thật may mắn vì luôn có Sư phụ chăm sóc cho chúng tôi.”

Một phụ nữ khác chia sẻ câu chuyện của mình. “Con trai tôi là một tài xế lái taxi. Nó rất ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày con trai tôi về nhà và nói rằng Sư phụ đã cứu mạng nó. Khi nó vừa lái xe ra đường, một chiếc xe tải hạng nặng đã đâm vào xe của nó. Mặc dù đầu xe bị biến dạng và toàn bộ chiếc xe bị bẹp rúm nhưng nó vẫn thoát được ra ngoài mà không hề hấn gì. Nó đã nói tất cả là nhờ được Sư phụ bảo hộ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/5/9/328094.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/14/156977.html

Đăng ngày 30-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share