Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 8-2-2016] Một hôm, tôi nhìn thấy một người đàn ông dáng cao lớn đang đẩy chiếc xe ba gác gắn máy. Từ vẻ bề ngoài, tôi đoán hẳn ông là người theo đạo I xlam, vì ông đang đội một chiếc mũ thêu ren hoa, vốn là biểu tượng của người Hồi Giáo.

Tôi tiến đến và hỏi “Ông có thể chở tôi một cuốc được không?”

Tôi muốn giảng chân tướng cho ông về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, do đó khi ông hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói tôi cần đi tới một nơi khá xa.

Sau khi lên xe, tôi hỏi ông đã định nghỉ chưa, ông trả lời “Chưa. Không có tiền, không có mối quan hệ, làm sao tôi có thể nghỉ được đây?”

Tôi nói “Đảng Cộng sản Trung Quốc nói rằng nó đã ‘cứu vớt người dân Trung Quốc’ nhưng nó không trợ giúp gì những người già cả, trên thực tế là nhân dân đã nuôi sống nó. Đó là đám quỷ hút máu, tham ô hủ hóa, mục nát và sa đọa. Ông đã bao giờ nghe về việc thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó để đảm bảo an toàn cho bản thân chưa?” Tôi hỏi. “Hay ông đã thoái rồi?”

Chng kiến những tội ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc

Câu hỏi của tôi đã gợi đúng chỗ khiến ông trở nên hăng hái: “Tôi có thể suốt ngày nói cho anh nghe về những việc làm tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi có thể lấy cuộc sống của tôi để làm chứng. Khi còn trẻ, tôi đã sống qua các phong trào chính trị như Đại nhảy vọt và qua nạn đói lớn. Những năm đó, bốn anh chị em tôi đã bị chết đói và tôi là người duy nhất còn sống sót.

“Mẹ tôi đã phải mang tôi bỏ chạy và phải đi ăn xin bất cứ nới nào chúng tôi tới. Chúng tôi phải ăn cả rễ và vỏ cây để sống qua ngày. Nhà của chúng tôi là vài tấm giẻ rách được treo trên cây. Khi cuộc Cách mạng Văn Hóa bắt đầu, mẹ tôi bị buộc phải về định cư ở vùng nông thôn. Sau đó, bà đã qua đời vì bệnh tật ở vùng nông thôn hẻo lánh vì không có tiền tới bệnh viện điều trị.

“Tôi chỉ còn lại một mình, do vậy tôi cố gắng để tìm một người vợ. Tôi kiếm sống bằng nghề làm bánh vừng. Đảng Cộng sản Trung Quốc quá ư là tàn bạo vì thế tôi ghét nó tới tận xương tủy. Ông trời sẽ hủy diệt nó, và tôi hy vọng điều đó sớm xảy ra.”

Biết về phong trào thoái đảng và cuộc bức hại

Tôi nói với ông rằng Đảng Cộng sản thực tế là đang phải đối mặt với sự sụp đổ, nhưng những ai mà vẫn còn dính líu tới nó sẽ gặp nguy hiểm khi ngày đó tới.

Ông nói rằng mình chưa bao giờ gia nhập vào bất cứ tổ chức nào của nó cả.

Tôi rất vui khi nghe ông nói vậy và cố giúp ông hiểu hơn về Pháp Luân Công. “Những học viên Pháp Luân Công chúng tôi đều là những người tốt đang tu luyện theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của vũ trụ. Bởi nó sợ có nhiều người tốt nên nó đã bức hại tàn bạo các học viên Pháp Luân Công và phỉ báng Sư phụ của chúng tôi.”

Sau đó, tôi kể với ông tôi đã từng bị giam giữ phi pháp, bị buộc phải lao động nặng nhọc, và bị tra tấn trong một trại lao động.

Đng lên vì Pháp Luân Công

Rơm rớm nước mắt, ông tiếp tục nói “Thật khổ cho anh quá!”

Khi tôi nói với ông về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống, ông đã bật khóc nức nở. “Tôi muốn vạch trần tội ác này và đòi lại công lý cho Pháp Luân Công,” ông nói. “Tôi muốn nói điều này cho tất cả mọi người được biết. Tôi không sợ Đảng Cộng sản Trung Quốc. Xin cảm ơn các học viên Pháp Luân Công, các bạn đã vì chúng tôi mà phải chịu đựng nhiều quá. Chúng tôi sẽ mãi nhớ ơn các bạn.”

Khi tôi trả tiền xe cho ông, ông nói “Anh đã nói cho chúng tôi biết nhiều điều tốt đẹp, đã cứu cả gia đình tôi. Làm sao mà tôi có thể lấy tiền của anh được.”

“Nhiệm vụ của tôi là giảng chân tướng để cứu người,” tôi nói. “Sư phụ chúng tôi yêu cầu chúng tôi làm việc đó. Anh và gia đình anh đã được cứu độ và đây là mối quan hệ tiền duyên của chúng ta. Nhưng tôi vẫn phải trả anh tiền. Sư phụ tôi dạy không được lợi dụng người khác và phải làm mọi điều cho người khác, không được ích kỷ và chúng tôi đang làm những điều mà Sư phụ chúng tôi yêu cầu.”

Xúc động, ông nói “Xin đa tạ Sư phụ của Đại Pháp và xin cảm ơn anh.”

Tôi nhắc ông hãy thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Ông đã lập lại vài lần.

Khoảng một tháng sau vào khoảng giữa buổi trưa, khi đang cố đẩy chiếc xe đạp vượt qua một đám đông. Tôi nghe thấy có ai đó gọi tên mình và sau đó nhìn thấy người đàn ông chạy xe ba gác máy nọ. Lúc đó, ông đang đứng ở khá xa và không thể tiến tới chỗ tôi được vì có đông người ở xung quanh. Ông giơ tay lên gọi tên tôi và hô “Pháp Luân Công muôn năm!”

Tôi đã vô cùng xúc động. Đó quả thực là tiếng nói từ sâu thẳm trong lòng ông. Tôi đã đáp lại ông bằng cách cũng hô lên “Pháp Luân Công muôn năm!” Đột nhiên, đường phố ồn ào bỗng trở lên tĩnh lặng, và chỉ còn những âm thanh của chúng tôi vẫn như cứ vang vọng mãi, vang mãi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/8/323649.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/29/155736.html

Đăng ngày 10-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share