Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-1-2016] Năm 2004, tôi cùng với cô em chồng mua một lô đất trên một con phố lớn ở thành phố.

Năm 2009, chúng tôi bắt đầu xây nhà trên mảnh đất này, và cha tôi làm giám sát để kiểm soát chất lượng xây dựng.

Khi ba tầng nhà đã xong và chúng tôi chuẩn bị xây lên tầng tư, thì đột nhiên cha tôi quyết định về nhà thôi không giám sát công trình nữa. Tôi nghĩ có lẽ trách nhiệm giám sát đã gây cho ông nhiều áp lực.

Do vậy, tôi cùng với chú em chồng phải thay phiên nhau giám sát công việc xây dựng. Bởi cả hai chúng tôi đều làm trong bệnh viện, nên chúng tôi phải vừa thay phiên nhau để vừa đi làm, vừa giám sát.

Niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đã giúp một người công nhân như thế nào

Một hôm, tới phiên tôi phải giám sát xây dựng. Trong giờ ăn trưa, tôi ngồi luôn trên công trường và ăn hai cái bánh màn thầu lạnh, và dành phần lớn thời gian còn lại để học Pháp.

Một nữ công nhân tiến lại và hỏi: “Bà chủ, tôi biết bà là bác sĩ. Tôi bị đau lưng đêm không ngủ được. Bà có thể khuyên tôi nên làm thế nào được không?”

Tôi đáp: “Đầu tiên, chị nên tới bệnh viện để chụp CT xem có bị thoát vị đĩa đệm không, sau đó tôi mới có thể nói chị nên làm gì.”

“Tôi chưa chuẩn bị để đi viện,” cô thở dài. “Hàng ngày tôi phải làm việc. Và thậm chí có tìm ra bệnh đi chăng nữa, tôi cũng không thể ở nhà để tĩnh dưỡng được, vì thế chụp CT chỉ tốn tiền mà thôi.”

Tôi nghĩ đến Đại Pháp và nói với cô: “Tôi sẽ chỉ cho chị một cách rất tốt mà không làm chị tốn thời gian và tiền bạc.”

Điều đó đã gợi sự quan tâm của cô và cô ấy hỏi: “Đó là gì vậy.”

Do vậy, tôi dạy cô nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Tôi khuyên cô nên thường xuyên niệm chín chữ quý báu này với một sự thành tâm nhất có thể.

Cô ấy phá lên cười. “Chị đang đùa tôi đấy à?” Cô ấy hỏi một cách hoài nghi.

Tôi điềm tĩnh đáp lại: “Tôi không đùa chị, đó là sự thật. Đã bao giờ chị nghe nói về Pháp Luân Công chưa?”

“Tất nhiên là rồi, trên tivi……….mà này bà chủ,… bà là bác sĩ…..bà cũng là một trong số những người bọn họ [học viên Pháp Luân Công] à?”

“Những gì chị nghe thấy trên tivi đều là những lời bịa đặt, dối trá được tạo ra để đánh lừa những người không biết sự thật về Pháp Luân Công đó.

“Tôi là một bác sĩ điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không bị bệnh. Vấn đề là, khi bị bệnh thì tôi biết cách phải xử lý thể nào mà thôi.

“Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được hơn 10 năm. Trước đó, tôi có đủ các vấn đề về sức khỏe. Ba tháng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi trở nên khỏe mạnh và từ đó đến nay không bị bệnh nữa.

“Tôi năm nay 46 tuổi. Tất cả các anh/chị đã nhìn thấy tôi đứng suốt ngày ở công trường dưới trời nắng nóng và chỉ ngồi xuống nghỉ ngơi đôi chút vào giờ ăn trưa.

“Bây giờ chúng ta đang làm việc trên tầng bảy, và tôi phải trèo lên đây để đảm bảo rằng công việc được tiến hành đúng tiến độ. Đây là một công việc khó khăn khi phía trên bị phơi dưới ánh mặt trời và phía dưới thì bị nền bê tông bốc hơi nóng hầm hập.

“Đôi khi, tôi đi bộ bảy tầng cầu thang xuống để mua kem cho mọi người và lại trèo lên nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mệt mỏi.

“Lần trước, cô em chồng tôi tới đây. Cô ấy bận quản lý một doanh nghiệp, do vậy cô ấy chỉ góp tiền vào xây ngôi nhà này mà hầu như không có thời gian ở đây. Lần trước, cô ấy phải về làm tang cho cha và thuận đường nghé qua đây xem xét một chút.

“Cô ấy chỉ ở đây chưa tới hai giờ đồng hồ, và đã kêu là không thể chịu nổi.

“Cô ấy trẻ hơn tôi 10 tuổi và từng có sức khỏe tốt hơn tôi. Bây giờ, cô ấy nhận ra tôi đã vượt qua cô về sức mạnh thể chất vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.

‘Em chồng tôi cũng nói, cậu ấy rất muốn trả tiền cho ai để họ giám sát công trình, vì công việc thì vất vả và thời tiết thì nóng quá.

“Đó, như chị thấy, Pháp Luân Công thật tuyệt vời và hữu ích. Tại sao chị không về nhà và thử tập xem. Thậm chí cả các bệnh nhân ung thư cũng được chữa khỏi nhờ niệm những chữ này đấy.”

Cô ấy đứng dậy đi lấy giấy bút đưa cho tôi và nói : “Chị viết cho tôi những chữ đó vào đây. Tôi sẽ về nhà học và sẽ đọc thường xuyên.”

Khi chúng tôi nói chuyện, nhiều công nhân khác đã tập trung xung quanh và im lặng lắng nghe.

Tôi nói với tất cả mọi người, “Tôi không cần viết những chữ đó cho chị. Tôi sẽ tặng mỗi người một lá bùa Đại Pháp và trên mỗi lá bùa đều đã có sẵn hai câu đó rồi.”

Mọi người đều vui vẻ nhận mỗi người một lá.

Sáng hôm sau ngay khi tôi vừa tới nơi, người công nhân nữ đến gặp tôi và nói: “Bà chủ, những gì bà nói với tôi ngày hôm qua đã thực sự linh nghiệm!”

“Đêm qua sau khi làm xong việc nhà, tôi bắt đầu học và niệm những câu trên, và suốt đêm hôm qua tôi đã không hề bị đau đớn gì.”

“Chuyện này chưa từng xảy ra với tôi trước đây! Hàng đêm, tôi đều bị những cơn đau hành hạ. Tôi thực sự không dám mong đợi một việc tuyệt vời như thế này lại xảy đến với mình. Lâu lắm rồi, đêm hôm qua tôi mới lại có một giấc ngủ ngon!

“Nếu không tự mình trải nghiệm những điều này, thì dù có đánh tôi chết, tôi cũng không bao giờ tin.”

Những người công nhân khác đã tiến đến và được nghe những gì cô ấy nói. Họ tò mò tìm hiểu về điều kỳ diệu đó.

Do đó, tôi đã kể lại câu chuyện cho họ nghe. Họ ngạc nhiên và hỏi xin tôi những lá bùa. Do đó, tôi đã đưa thêm cho họ khoảng chục cái nữa.

Đeo bùa Đại Pháp đã cứu một công nhân như thế nào

Đến buổi chiều, một nữ công nhân khác chạy tới chỗ tôi và nói: “Bà chủ, tôi nghe những người khác nói bà có những lá bùa thần kỳ rất linh nghiệm, liệu bà có thể cho tôi một cái được không?”

“Tất nhiên là được.”Tôi nói: “Tôi xin lỗi, hôm qua tôi quên mất chị, để tôi lấy cho chị một cái.”

Tôi lấy ra một chiếc bùa và đưa cho cô.

Năm ngày sau, lại đến lượt tôi phải giám sát. Khi tôi tới công trường, cũng vẫn là người nữ công nhân đó chạy lại gặp tôi với niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt, “Bà chủ, lá bùa của chị thực sự rất linh nghiệm, để tôi kể cho chị nghe câu chuyện này.”

“Ba ngày trước, vào khoảng 4:30 chiều, đột nhiên tôi cảm thấy trong người rất khó chịu. Tôi bối rối tự hỏi không biết mình bị làm sao. Sau đó, tôi nghĩ có lẽ là khi về nhà ăn trưa, tôi đã để quên mũ bảo hộ ở nhà.

“Tuy nhiên, đây không phải là lần đầu tiên tôi quên mũ bảo hộ, và công trình cũng sắp hoàn tất, do đó, tôi không nghĩ sẽ có vấn đề gì cả.

“Nhưng tâm tôi rất hốt hoảng và không thể bình tĩnh lại được. Tôi có linh cảm như thể có một việc gì đó nguy hiểm sắp xảy ra. Do vậy, tôi đã đem chuyện này kể với một công nhân, người làm ca đêm và ở luôn tại công trình để trông coi.

“Lúc đó, ông ấy cũng không đội mũ bảo hộ. Nhưng vì ở luôn tại công trình nên ông luôn mang mũ theo người.

“Ông ấy đã lấy mũ của ông cho tôi đội và nghĩ cảm giác đó của tôi có thể là điềm báo cho một điều gì đó sắp xảy ra và đề nghị tôi phải luôn đội mũ một cách cẩn thận.

“Khoảng 20 phút sau, khi đang chuyển gạch vào Palăng, tôi nghe thấy một tiếng nổ như bom khiến đầu tôi như bị nhấc lên một chút.

“Tất cả mọi người đều chạy bổ lại chỗ tôi xem tôi có làm sao không. Đầu tôi bị đau, do đó, tôi bỏ cái mũ bảo hộ ra. Những người khác phát hiện thấy một khối u to như quả trứng ở gần tai phải của tôi, nhưng không làm rách da.

“Sau đó họ nhìn vào chiếc mũ. Một vết lõm, nứt sâu hình cây thánh giá nằm ngang trên mũ. Hiển nhiên là, một viên gạch từ tầng bảy đã rơi thẳng xuống đầu tôi.

“Thật là thoát chết trong gang tấc! Nếu như viên gạch rơi thẳng vào đầu tôi, ngay cả khi tôi không chết, thì tôi cũng sẽ phải sống nốt cuộc đời còn lại trong trạng thái thực vật.

“Mọi người đều ngạc nhiên trước sự may mắn của tôi.

“Tôi nói với họ rằng chính là lá bùa chị đưa hôm trước đã cứu sống tôi. Bằng cách nào đó, nó đã cảnh báo tôi cần phải đội mũ bảo hộ.

“Tôi cảm thấy mình không có vấn đề gì sau việc đó cả, do đó tôi đã từ chối đi chụp CT mà chỉ bỏ ra 70 tệ để mua vài tuýp thuốc mỡ chống viêm và báo cáo xin nghỉ việc hai ngày.

“Bà chủ, tôi may mắn, bà may mắn, mà người lái cái xe đó cũng may mắn. Nếu như có điều gì xấu xảy ra, thì tất cả chúng ta đều rắc rối. Ở tại một công trường khác, có vật gì đó từ tầng hai rơi trúng đầu một công nhân làm việc bên dưới, và ông chủ nhà đã phải tốn 10.000 tệ để giải quyết vụ việc đó.

“Có lẽ số mệnh của tôi đã được an bài để gặp vụ tai nạn chết người này, nhưng thật may mắn, tôi đã được Sư phụ Lý Hồng Chí cứu mạng.

“Tôi không yêu cầu bồi thường gì cả, nhưng chị có thể cho tôi thêm vài lá bùa nữa để tôi mang về cho người nhà tôi đeo, để họ cũng được Sư phụ Lý bảo hộ được không?”

Chúng tôi xây đến tầng thứ 10 thì kết thúc. Khi công việc xây dựng hoàn tất, tôi mới có thể dành được chút thời gian về nhà thăm cha mẹ.

Mẹ tôi nói: “Con gái, con thật may mắn. Mẹ rất mừng và yên tâm khi nhà đã xây xong mà không có tai nạn đáng tiếc nào xảy ra. Suốt thời gian đó, mẹ luôn lo lắng cho con và cho sự an toàn của con.”

Cuối cùng bà thú nhận với tôi một điều mà bà đã giấu tôi trong suốt những tháng qua, “Mẹ chưa từng nói chuyện này với con trước đây, nhưng chuyện cha con rời khỏi công trường không phải là do sức khỏe của ông ấy kém đâu, mà bởi ông ấy phát hiện thấy một con gà mái trong đàn gà của nhà đẻ ra một quả trứng toàn lòng đỏ mà không có lòng trắng. Khi điều này xảy ra, có nghĩa là nó cảnh báo một tai họa sẽ xảy ra với mọi người trong gia đình.

Đó chính là nỗi sợ hãi đã khiến cha tôi rời bỏ công trình xây dựng.

Nghe xong câu chuyện mẹ tôi kể, tôi bỗng bừng tỉnh và ngộ ra rằng Sư phụ đã giúp tôi hóa giải một tai họa nhãn tiền. Tôi vô cùng cảm kích trước sự từ bi che chở của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/1/27/322775.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/22/155651p.html

Đăng ngày 2-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share