[MINH HUỆ 11-03-2016] Tôi sống trong một ngôi làng ở thành phố Lâm Phần, tỉnh Sơn Tây. Mặc dù tôi không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi đã bảo vệ những học viên này nhiều lần. Tôi đã sống sót sau khi gặp một số tai nạn đe dọa tính mạng, điều này khiến tôi tin vào lời mà mọi người thường nói: “Hãy đối xử tốt với những học viên Pháp Luân Đại Pháp và bạn sẽ đắc phúc báo.”

Lên tiếng cho Pháp Luân Đại Pháp

Tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là từ mẹ của tôi, bởi bà là một người tu luyện. Mặc dù tôi không tu luyện nhưng tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và biết rằng đây là môn tu luyện tuyệt vời.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã phản đối những người chỉ trích và phỉ báng Đại Pháp.

Khi đó hỏi tôi: “Cô có phải người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không?”

Tôi nói: “Không, tôi còn xa mới là một người tu luyện. Đại Pháp dạy người ta tu tâm hướng hiện, làm người tốt và chân thật. Điều này tôi khó mà làm được. Tôi chỉ không thích cách mà ĐCSTQ gán cho Đại Pháp nhiều điều tiếng xấu như vậy.”

Vào tháng 8 năm 2001, tôi thấy một vài người vây quanh một ông lão mặc một bồ đồ sờn rách, ông ấy đang đốt một đống hộp trên đường phố. Dường như ông ấy đang gặp khó khăn trong cuộc sống.

Một phóng viên tin tức đến và câu hỏi đầu tiên anh ta hỏi ông cụ là: “Ông có phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không?”

Tôi dừng người phóng viên đó: “Câu hỏi của anh thật vô lý. Tại sao anh không hỏi xem ông ấy có cần giúp đỡ không? Anh nên cố gắng giải quyết vấn đề của ông ấy, chứ không phải nhân cơ hội này giá họa cho người khác.”

Người phóng viên và mọi người xung quanh im lặng khi tôi nói.

Sau khi cuốn Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản) được xuất bản, tôi nói với mẹ chồng và giúp bà cùng gia đình thoái đảng qua mạng Internet.

Đắc phúc báo

Ngày 20 tháng 9 năm 2014, tôi đã đi xe máy về nhà. Khi về gần tới nhà, tôi đã bị trượt khỏi đường ở một khúc cua gấp. Tôi rơi xuống một cái mương sâu gần 6 mét, chiếc xe rơi vào người tôi và tôi đã bị bất tỉnh.

Con trai 4 tuổi của tôi đã nhìn thấy mọi việc qua cửa sổ nhà. Cháu nói với ông nội rằng “mẹ bị ngã.” Bố chồng tôi đã gọi người đến giúp. Họ đưa tôi đến bệnh viện. Tôi đã không bị sao và chỉ có một vài vết bầm tím nhỏ. Tôi quay lại làm việc vào buổi trưa hôm đó.

Một dịp khác, vào ngày 21 tháng 2 năm 2015, gia đình tôi và gia đình họ hàng đến thăm chú tôi. Xe ô tô của chúng tôi chạy về phía một con đồi phủ đầy tuyết. Tại một ngã rẽ, chiếc xe bị trượt và phanh xe ngừng hoạt động. Khi chiếc xe bị trượt khỏi đường, tôi hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Một tảng đá trên đường đã chặn vào bánh xe, và chúng tôi đã không hề hấn gì.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/11/325143.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/3/22/155998.html

Đăng ngày 6-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share