Từ Pháp Hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2009
[MINH HUỆ 04-06-2009] Vững bước trên con đường tu luyện mà Sư Phụ an bài cho chúng ta là trách nhiệm của người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cần làm tốt. Những việc chúng ta làm và những suy nghĩ của chúng ta có ảnh hưởng tới chúng sinh quanh chúng ta và có thể đóng vai trò quan trọng quyết định việc họ có thể được cứu và có cơ hội tiến nhập sang vũ trụ mới hay không.
Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2007”:
“một việc trọng yếu cần phải làm trước mắt chính là cứu độ thế nào cho được nhiều chúng sinh hơn nữa; đó cũng là [điều] các đệ tử Đại Pháp cần phải hoàn thành trong quá trình viên mãn hiện nay. Đó là sứ mệnh của các đệ tử Đại Pháp, là trách nhiệm không thể thoái thác, là sự việc nhất định phải làm và nhất định phải hoàn thành.”
Tu luyện tốt, có chính niệm mạnh, và làm cho tốt ba việc mà Sư Phụ bảo chúng ta làm: học Pháp, phát chính niệm, và giảng chân tướng là điều mà mỗi học viên cần phải hoàn thành.
Vài năm sau kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi ôm giữ một quan niệm người thường rằng thời gian có giới hạn do vậy tôi phải có sự dàn xếp. Cả công việc và gia đình đều đòi hỏi thời gian của tôi, và có quá nhiều thứ cần phải làm trong Chính Pháp đến mức tôi cảm thấy tôi không thể làm mọi thứ cần phải làm. Kết quả là tôi học Pháp rất ít mỗi ngày, và không tập công trong một thời gian dài. Tôi biện hộ điều này bằng cách nói với bản thân rằng đây là bởi vì tôi quá bận rộn làm những công việc để giảng chân tướng cứu độ chúng sinh.
Tôi cảm thấy tôi đang hy sinh bản thân mình để cứu nhiều chúng sinh hơn. Tôi cảm thấy rằng tôi sẽ dùng nhiều thời gian hơn làm những việc cứu độ chúng sinh và Sư Phụ sẽ giúp tôi những chỗ tôi làm chưa tốt trong tu luyện. Nhưng đây là một cái lý mà không phù hợp với tiêu chuẩn của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp. Khi tôi nhìn lại, bây giờ tôi tin rằng đó là đang đi theo sự an bài của cựu thế lực và không phải theo sự an bài của Sư Phụ. Khi tình trạng tu luyện của chúng ta kém, chính niệm của chúng ta yếu và chúng ta không thể khởi tác dụng của việc cứu độ chúng sinh, nhưng khi chính niệm của chúng ta mạnh thì là lúc mà chúng ta có thể thực sự cứu độ chúng sinh một cách hiệu quả.
Có thời điểm vài năm trước, tôi tham gia vào Đại Kỷ Nguyên, NTDTV và nhiều dự án khác để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh. Tình trạng tu luyện của tôi khi ấy cực kỳ tệ nhưng tôi nghĩ tôi đang làm tốt. Thậm chí mặc dù tôi đã nhìn vào trong nhưng tôi không thể tìm thấy chấp trước mà đang gây ra nhiều vấn đề bởi vì tôi không thể xét bản thân từ quan điểm của Pháp.
Khi tờ báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh mới bắt đầu, tôi tham gia với ít sự hợp tác, và tôi thấy tôi luôn dính líu rất nhiều vào tranh cãi với các học viên khác về vấn điều hành tờ báo thế nào. Nhiều lần hành xử của tôi không giống một người tu luyện chút nào. Thêm vào đó, những việc mà chúng tôi cần hợp tác với chính quyền thành phố rất không khả thi nguyên nhân chính là vì sự hiểu nhầm và truyền đạt sai. Tình trạng tu luyện kém của tôi đã đóng góp một phần vào việc tranh cãi về việc điều hành tờ báo và tranh cãi với chính quyền thành phố về vấn đề chúng tôi có thể phân phát tờ báo ở đâu.
Tôi có nhiều chấp trước rất mạnh, và bởi vì tôi không tu luyện tốt, tôi không thể nhận ra chúng, do đó chúng trở lên lớn hơn. Có thời điểm vào bốn năm trước khi mà mọi thứ đột nhiên tụt dốc. Tôi rút lui khỏi Báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh. Sự tham gia của tôi vào NTDTV cũng có chút thay đổi. Đối tác kinh doanh của tôi quyết định muốn chuyển sang hướng khác, do đó anh ta mang theo công việc kinh doanh và tôi không có việc làm. Tình hình gia đình tôi trở lên cực kỳ căng thẳng. Sau đó tôi bị hành hạ bởi nghiệp bệnh, nó làm cho tôi cực kỳ đau đớn và yếu đuối đến nỗi tôi đơn giản là không thể ra khỏi giường.
Tôi dính mắc mạnh mẽ về sự ham muốn tiền bạc, mặc dù tôi tự nói với mình là tôi muốn tiền cho các dự án Đại Pháp. Kết quả là tôi đã mất công việc và nghề nghiệp. Tôi chấp trước mạnh mẽ với ước muốn đóng một vai trò quan trọng giữa các đệ tử Đại Pháp. Đó chính là ham muốn chứng thực bản thân hơn là ước muốn chứng thực Pháp. Kết quả là, tôi đột nhiên thấy mình hầu như không có liên quan gì đến bất cứ dự án nào. Tồi tệ hơn, bởi vì tôi không làm tốt, tôi cảm thấy rằng rất nhiều học viên không thể tin tôi được nữa, do đó tôi cảm thấy rất cô lập với các học viên và đơn độc.
Tôi dành nhiều tháng ở nhà trong đau đớn tột cùng. Gia đình tôi muốn đưa tôi tới bệnh viện, nhưng tôi từ chối. Vợ tôi lúc đó không ủng hộ Đại Pháp và không hiểu tôi đang làm gì. Tình trạng thân thể tôi trở lên rất xấu đến nỗi thân nhân tôi tưởng rằng tôi sẽ qua đời trong vài tuần. Các học viên rất lo lắng.
Thời gian này, tôi học Pháp rất nhiều và tập công đều đặn. Tôi rất trầm tĩnh cho dù tình trạng thân thể tôi như vậy nhưng tôi cảm thấy rất tự tin rằng tôi sẽ không sao. Khi tôi học Pháp và nhìn vào bản thân, tôi biết tôi có thể đã từng ký ước trong quá khứ là sẽ rời đi sớm. Nhưng tôi cũng biết là không ai có thể ép buộc tôi làm bất cứ điều gì mà gây can nhiễu cho Chính Pháp. Tôi phủ nhận bất cứ thứ gì của cựu thế lực và tin tưởng chắc chắn vào Sư Phụ.
Mỗi ngày tôi đau đớn rất nhiều đến độ tôi không thể chịu đựng và phải xin Sư Phụ giúp đỡ. Một buổi tối, khi tôi đang gặp khó chịu về thân xác và tôi biết từ trong tim mình rằng điều này là nó, cách này hay cách khác chính là nó. Tôi nghĩ về việc tại sao điều này đang xảy ra. Tôi nhận thấy rằng nhiều đau đớn hơn đã được đẩy tới cho tôi và tôi trở mình qua lại cho đến điểm tôi có thể chịu đựng được. Thế rồi nhiều đau đớn hơn được đẩy đến cho tôi và tôi có một sự kiên định là tôi có thể chịu đựng được. Thế rồi nhiều đau đớn hơn, và tôi xin Sư Phụ giúp và tôi có thể chịu đựng được.Tôi nhận ra rằng cựu thế lực đang liên tục đẩy đau đớn cho tôi và kéo tôi xuống thấp hơn và thấp hơn. Điều đó có nghĩa gì? Không gì cả. Chúng đang cố gắng đạt được điều gì? Chúng đang cố gắng làm cho nó trở lên quá khó khăn cho tôi đến nỗi tôi phải bỏ tu luyện. Lúc ấy tôi thực sự nổi giận và giật cái mũ ra khỏi đầu và ném nó xuống đất và tự nói với chính mình là tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Không bao giờ.
Thông qua học Pháp, tôi đã tăng cường chính niệm của mình đủ mạnh để có thể phản đối sự an bài của cựu thế lực theo cách này, đó là một phần. Phần khác là tôi có thể tinh tấn hơn và hành xử bản thân tốt hơn. Tôi thấy rằng nhiều ý nghĩ của tôi với vợ tôi là không có chính niệm, và không phải là ý nghĩ một người tu luyện nên có. Khi tôi nhận ra những ý nghĩ này không phải là ý nghĩ thật của tôi và không phải tôi- Đó chính là khi tôi cảm nhận được sự thay đổi lớn trong tình trạng thân thể tôi. Tôi hoàn toàn bình phục trong vòng vài tuần.
Trong bốn năm qua, tôi đã trải qua sự đau đớn về thân thể như thế này một vài lần. Tôi nghĩ là bốn lần. Mặc dù mỗi lần nghiệp bệnh là khá giống nhau, tôi đã thay đổi rất nhiều. Tôi đã phải vật lộn với việc tinh tấn, giữ một tâm thái trong sạch, phát chính niệm tại các thời điểm cố định, chân chính học Pháp, tập công và làm sáng tỏ sự thật. Mỗi việc trong số này đều là tuyệt vời nhất và không việc nào khó làm, nhưng tôi vẫn phải vật lộn để thực hiện chúng siêng năng.
Đầu mùa xuân, tôi trải qua nghiệp bệnh một lần nữa. Tôi phải nằm trên giường trong một tuần và không thể ra khỏi giường và không thể tập công. Tôi không chấp nhận sự an bài của cựu thế lực. Tôi đã nhìn lại bản thân cố gắng tìm ra chỗ tôi không làm tốt. Tôi nhận ra rằng tôi đã bí mật học Pháp với con trai tôi khi vợ tôi vắng nhà, và điều này không đúng. Một lần nữa ý nghĩ của tôi về vợ tôi là không chân chính. Tôi nói với cô ấy về điều này và nói rằng con trai chúng tôi muốn học Chuyển Pháp Luân, và cô ấy dịu đi và nói rằng cô ấy sẽ không làm điều gì can thiệp.
Sư Phụ giảng cho chúng ta rằng con đường của chúng ta rất hẹp. Cách duy nhất vững bước trên con đường và làm tốt các việc là giữ chính niệm mạnh. Tôi đã làm không tốt trong nhiều khía cạnh và nhiều lần làm không tốt. Tôi đã vấp ngã nhiều. Nhìn lại, tại tầng của tôi , tôi nhận ra rằng Thần Phật thật từ bi biết bao khi họ sắp xếp cho con người chịu đựng đau khổ. Những đau khổ mà người tu luyện trải qua để đề cao tâm tính và nâng cao bản thân thật là quí giá.
Tôi vừa trở lại Báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Anh để giúp việc viết bài. Tôi hy vọng là nếu tôi có thể viết tốt thì điều này sẽ giúp nâng cao sự tín nhiệm của người dân dành cho tờ báo của chúng tôi. Con người càng tin tưởng vào những gì chúng tôi viết và chú ý nhiều hơn tới tờ báo của chúng tôi, thì họ càng có nhiều quan điểm đúng và một cơ hội tốt hơn để có được tương lai tốt đẹp. Theo sự hiểu biết của tôi lúc này đây là điều tốt nhất tôi có thể làm để cứu độ chúng sinh.
Trong Chuyển Pháp Luân nói rằng:
“Khoa học hiện đại nhìn nhận rằng thời gian là có tồn tại trường; không nằm trong phạm vi của trường thời gian thì không chịu ước chế của thời gian. Khái niệm thời-không của không gian khác là khác hẳn so với bên này chúng ta; nó làm sao có thể ước chế vật chất của không gian khác được?”
Ở tầng của tôi, nhận thức của tôi là mặc dù phải làm nhiều việc trong lúc này, chúng ta vẫn có thể xử lý được tốt công việc, gia đình và cứu độ chúng sinh. Chúng ta có thể làm được tất cả điều này nếu chúng ta thực hiện chúng với chính niệm và theo sự an bài của Sư Phụ. Khi tôi nhìn lại chính mình, tôi đã không làm tốt ba điều mà Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm. Có sự thiếu sót. Tôi nhận ra rằng tôi làm không tốt không phải vì thiếu thời gian, mà luôn luôn là vì thiếu tinh tấn. Thiếu tinh tấn liên quan trực tiếp đến việc thiếu chính niệm mạnh.
Những việc mà người tu luyện làm lúc này là quan trọng cho chúng sinh và chúng ta không được lơi là. Chúng ta có thể làm tất cả những việc mà chúng ta cần làm – dẫu là trách nhiệm gia đình, trách nhiệm công việc, hay giảng rõ sự thật. Đối với tôi, tôi nhận thấy phải nâng cao bản thân, đào sâu hơn chút nữa và cố gắng lại lần nữa. Tiến bước vững vàng trên con đường Chính Pháp là kiên định làm những gì chân chính nhất.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/4/202228.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/18/108392.html
Đăng ngày: 19-06-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.