Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm lần thứ năm của các học viên tại Trung Quốc qua Internet
Fa Ci, một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 7-11-2008]
Khi tôi đọc thông báo về Pháp Hội chia sẻ dành cho các học viên tại Trung Quốc, tôi nhận ra rằng đây là một cơ hội khác Sư Phụ đã cho tôi để chia sẻ kinh nghiệm của tôi và để đề cao bản thân. Cơ hội này sẽ không tới nữa nếu tôi bỏ qua, và tôi biết rằng tôi phải tranh thủ một cơ hội như vậy.
1. Đắc Pháp
Vào ngày 22 tháng 7 năm 1998, tôi đi vào một điểm tập công. Ngay khi tôi bắt đầu học các bài công pháp, tôi cảm thấy rất tốt và quyết định học Pháp Luân Đại Pháp ngay lập tức. Người nào đó đã cho tôi mượn một bản sao cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi tôi đọc qua phần có tiêu đề “Tôi đối với tất cả các học viên đều như đệ tử,” (Chuyển Pháp Luân, bài giảng thứ 3), tôi đã bật khóc, “Sư Phụ, hãy coi con như đệ tử của Người. Con là đệ tử của Người!” Một cảm giác không thể diễn tả được đã tràn ngập trong tâm và nước mắt tôi trào ra.
Pháp Luân Đại Pháp là vĩ đại, nhưng tôi ước rằng giá như tôi được biết về nó sớm hơn. Tôi phải điều chỉnh chính mình để theo kịp. Tôi đã cảm nhận được một cảm giác về sự cấp bách ngay khi tôi đắc Pháp. Vào lúc đó, tôi không thể mua sách ở đâu, vì thế tôi phải tự tay sao chép một cuốn. Sau cái ngày lần đầu tiên tôi bước vào điểm tập công, tôi giành tất cả cơ hội để học Pháp và tập các bài công pháp. Thậm chí cả khi thời tiết xấu cũng không thể ngăn cản tôi tập công, và trong những kỳ nghỉ, tôi học Pháp nhiều hơn. Đôi khi tôi có thể đọc hết cuốn Chuyển Pháp Luân trong một ngày. Sau đó, tôi xem các băng bài giảng của Sư Phụ. Bất kỳ khi nào Sư Phụ xuất hiện trên màn hình, tôi không thể ngăn nước mắt trào ra.
Trước khi tôi đắc Pháp, tôi bị trầm cảm và đau buồn về sự mất mát cha và chồng tôi. Khi tôi đắc Pháp, tâm của tôi trở nên cởi mở và khoáng đạt. Vào lúc đó, tôi thường ngâm các bài thơ trong Hồng Ngâm trên đường đi làm hoặc khi làm việc nhà. Cứ khi nào nghĩ về Sư Phụ, tôi lại khóc. Tôi đã từng là người trầm lặng và sống khép kín nhưng tôi đã trở nên vui vẻ và cởi mở sau khi đắc Pháp. Tôi chỉ cảm thấy rất vui và muốn nói với người khác Đại Pháp tốt thế nào.
2. Tập công tại những nơi công cộng
Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã rất buồn. Nước mắt tôi tuôn rơi khi tôi tập công vào ban đêm. Tôi đã kêu to, “Sư Phụ, dù họ nói gì, con chỉ tin tưởng vào Người.”
Tôi đã bị bắt mang đi và bị giam sáu lần, và tôi đã bị ngược đãi bởi nhân viên của tám chi nhánh chính phủ bao gồm cả bộ phận tôi làm việc, trạm cảnh sát địa phương, phòng quản lý đô thị, phòng cảnh sát quận, trại giam thành phố, trại lao động cưỡng bức Heizuizi, và trung tâm tẩy não. Tuy nhiên, với sự bảo hộ của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các thành viên trong gia đình cũng như các học viên, tôi đã vượt qua những khảo nghiệm này bằng chính niệm. Dù bọn lạn quỷ hành động hùng hổ thế nào, sự tin tưởng của tôi và Sư Phụ và Đại Pháp là không thể lay chuyển. Tôi gặp nguy hiểm rất nhiều lần, nhưng kết cục, tôi đã vượt qua tất cả chúng, và nhận ra rằng mạng sống của tôi không thực sự bị đe dọa.
Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tập công và học Pháp theo nhóm là điều không thể. Sau khi chia sẻ với các học viên, chúng tôi tin tưởng rằng luyện tập các bài công Pháp một cách công khai cũng là chứng thực Đại Pháp, và cũng giống như là chứng thực Đại Pháp tại quảng trường Thiên An Môn. Sau này các tin tức đưa ra rằng bất kỳ ai tập công theo nhóm tại nơi công cộng sẽ mất việc và có thể bị khai trừ khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cảnh sát đã từng được thông báo và chuẩn bị. Tại bộ phận làm việc của tôi, mọi người nói với tôi, “Nếu bà đi tập công một cách công khai, sẽ có chuyện đấy”. Tôi có một vị trí cao trong xã hội và đã được tuyên dương tại nơi tôi làm nhiều năm. Bởi vì tôi tu luyện Đại Pháp, những thứ bên ngoài, vật chất trở nên vô nghĩa với tôi. Liệu có hay không đi ra ngoài và tập các bài công Pháp là một khảo nghiệm nghiêm khắc. Tôi đã nghĩ thông bằng sự tĩnh tâm, “Sinh mệnh của tôi được tạo ra vì Đại Pháp. Tôi đã tới đây là vì Đại Pháp. Làm sao tôi có thể sợ bất kỳ tác động tiêu cực nào về lợi ích cá nhân? Sư Phụ đã gánh chịu rất nhiều cho chúng sinh. Tôi muốn giành tất cả những gì tôi có cho Đại Pháp. Ra ngoài tại nơi công cộng để tập các bài công Pháp trong tình huống bất lợi hiện nay là cách tốt nhất để truyền và duy hộ Pháp.” Tôi đã kiên định và không lùi bước.
Vào 16 tháng 1 năm 2000, hơn 200 học viên đã tập các bài công Pháp tại đê sông Tùng Hoa. Ngày đó, có rất nhiều cột băng đẹp trang trí trên cây cối dọc theo bờ sông, đó là một cảnh tượng bất thường. Đột nhiên, cảnh sát tới và bắt chúng tôi. Có hơn 200 học viên bị tống giam vào nhà giam thành phố. Vào lúc đó, ý nghĩ của tôi thật đơn giản. Tôi không lo sợ mất mát bất kỳ cái gì; tôi sẽ từ bỏ mọi thứ vì Đại Pháp. Tôi đọc nhẩm bài giảng mới của Sư Phụ,
“Nhưng một người tu luyện vĩ đại có thể trong khảo nghiệm trọng đại, mà vứt bỏ tự ngã, cho đến hết thảy tư tưởng của người thường.” (“Vị trí”, Tinh tấn yếu chỉ 2). Tôi thật sự được truyền cảm hứng qua lời giảng của Sư Phụ.
Trong trung tâm chuyển hóa, đồ ăn là bột ngô hấp với súp rau cải. Món súp rất bẩn thỉu, với những miếng bụi, những con bọ, và côn trùng nổi lềnh phềnh bên trên. Tôi nghĩ về câu “coi khổ như hỷ lạc” (“Khổ kỳ tâm trí”, Hồng Ngâm 1). Với một học viên, khổ như vậy không có nghĩa gì cả. Vào lúc đó, tôi đã không nhận ra đó là ma quỷ bức hại và tôi chỉ nghĩ rằng tôi đang chịu khổ. Ngày hôm sau, tôi được thả vô điều kiện và cho về nhà. Tôi là người duy nhất được thả. Tuy nhiên, vào lúc đó, tôi không ngộ ra. Tôi không hề muốn rời đi bởi vì tôi đã muốn tiếp tục chia sẻ với các học viên khác, nhưng cảnh sát đã bắt tôi phải đi. Tôi đã hỏi tại sao họ chỉ thả có một mình tôi. Anh ta nói, “Bà đã tăng công. Bà nên cảm ơn tôi.” Tại nhà, tôi học Pháp và nhận ra rằng đó là sự từ bi của Sư Phụ. Có thể tôi đã giữ chính niệm, nên tôi được thả để giảng chân tượng. Vì tôi là một giáo viên và nói năng khá tốt, tôi ngay lập tức đi tới văn phòng chính phủ tại Hội đồng nhân dân để giảng chân tướng với họ. Sau đó tôi cũng rất thành công trong việc khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi đã suýt bị bức hại trong 10 ngày, nhưng với sự giúp đỡ từ bi của Sư Phụ và uy lực của Pháp, tôi chỉ bị bức hại có một đêm.
3. Chứng thực Pháp tại Bắc kinh
Tôi đã cố gắng bốn lần đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Tôi đã gặp can nhiễu trong những chuyến đi này. Một lần tôi đã bị chặn lại tại nhà ga xe lửa và bị tống giam vào một đồn cảnh sát địa phương. Tối hôm đó, tôi đã giảng chân tượng cho một viên cảnh sát trực đêm. Anh ấy đã lắng nghe tôi trong khi vẫn hút thuốc lá. Tôi cũng đã nói với anh ta hút thuốc lá là có hại như thế nào. Anh ta đã hiểu ra và ngừng hút thuốc. Phần biết của anh ta đã lắng nghe và nhận thức của anh ta đã được nâng lên rất nhiều. Buổi sáng hôm sau, anh ấy đã thả tôi.
4. Viết những lá thư làm rõ sự thật.
Khi lần đầu tiên tôi viết những lá thư giảng rõ sự thật. Tôi thật sự nhận là chính tôi, bao gồm cả tên, đơn vị làm việc, và số điện thoại. Mặc dù không có những phản hồi, [nhưng] tôi đã an toàn. Tuy nhiên, khi tôi viết thư cho một cảnh sát địa phương nó đã mang đến rắc rối. Tôi đã bị bức hại nghiêm trọng. Tôi đã phải trả giá cho việc này và học được một bài học sâu sắc từ nó.
Tuy nhiên, tôi đã không nản chí. Qua bài học này, tôi tiếp tục viết những lá thư làm rõ sự thật và cứu độ người. Bằng chính trải nghiệm của mình – sức khoẻ và tinh thần của tôi đã cải thiện như thế nào – tôi đã giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi đã viết không biết bao nhiêu lá thư và gửi tài liệu giảng chân tượng cho những người có trách nhiệm và nhiều tổ chức, chẳng hạn như các trạm truyền hình, sở cảnh sát và các chi nhánh, các trụ sở quản lý đường phố v.v…..
Sau khi “Cửu Bình” được xuất bản tôi cũng in ra các bản sao. Tôi tiếp tục làm rõ sự thật bằng cách này.
5. Làm rõ sự thật trong những trung tâm chuyển hóa để cứu độ người hữu duyên.
Trong thời gian đại hội Đảng toàn quốc lần thứ 6 của Trung Cộng, những nhà lãnh đạo đứng đầu bộ phận làm việc của tôi đã hợp tác với cảnh sát để đưa tôi vào một trung tâm chuyển hóa. Tôi bị “giam giữ bất hợp pháp” trong hai tháng. Chồng tôi qua đời vài năm trước. Mẹ của tôi đang sống chung với tôi và hiện nay bà đã ngoài 80 tuổi. Con tôi vừa mới tốt nghiệp từ trường học nhưng nó chưa tìm được một công việc nào cả. Tôi đã không có bất kỳ một nguồn thu nhập nào. Vào thời gian khó khăn đó, tình hình tài chính trong nhà không còn hy vọng. Tôi đã suy sụp tinh thần. Nhìn vào trong, tôi thấy tà ác đã có thể tận dụng sơ hở của tôi để dùi vào vì tâm người thường của tôi.
Sau khi chia sẻ với các bạn đồng tu và học thuộc Pháp, tôi đã điều chỉnh được trạng thái tinh thần của mình. Do tôi đã đến đây, tôi sẽ cố gắng giảng rõ sự thật và cứu độ những chúng sinh này. Chúng tôi không muốn bỏ qua bất kì ai trong giảng chân tượng. Khi người bảo vệ biết được rằng tôi là một giáo viên ông ấy đã đưa tôi vào văn phòng của ông ấy và lắng nghe tôi. Sau khi tôi kết thúc, ông nói, “Có lẽ là tôi nên bắt đầu học Pháp Luân Công”. Một số người bảo vệ làm những điều xấu xa trước mặt các đệ tử. Nhưng khi giảng chân tượng riêng cho người này, anh ta đã thể hiện sự quan tâm và thậm chí nói với cả nụ cười, “Dường như là cô đến để chuyển hóa tôi”.
Trong suốt thời gian này, một người lãnh đạo bộ phận công tác của tôi đến trung tâm chuyển hóa và hỏi tôi, “Tình hình học tập của cô thế nào?” Tôi thấy được mục đích của cô ta và trả lời. “Những bài học của tôi đang diễn ra rất tốt. Các động tác trong bài tập của tôi trước đây không đúng. Tuy nhiên, hiện nay tôi tập chúng khá chính xác.” Cô ta đã nổi khùng “Cái lớp học kiểu gì đang được tổ chức ở đây thế này?” Cô ta quay ngoắt lại rồi bỏ đi. Tôi chạy theo cô ta và nói với cô ta, “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”
Bất cứ ai đến trung tâm chuyển hóa, chúng tôi đều chủ động để giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công. Cuối cùng, họ đều khẳng định các đệ tử thật sự là người tốt. Họ cũng nói riêng với chúng tôi rằng sau này họ sẽ học Pháp Luân Đại Pháp.
Khi kết thúc đợt chuyển hóa, người đứng đầu ủy ban về chính trị và luật pháp của đơn vị của tôi nói với tôi. “Tôi sẽ đưa chị trở lại với một điều kiện là: không được phổ biến Pháp Luân Công.” Tôi đã từ chối ký tên vào tuyên bố trên và kiên nhẫn giải thích cho cô ta: “Tôi đã thu được lợi ích từ Pháp Luân Công. Tôi đã trở nên khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần, điều đó tôi đã giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền thuốc. Bất cứ ai có lương tâm sẽ nói đó là một môn tu tập tốt. Cô chưa từng có cơ hội để thực hành nó, do đó cô chưa biết được nó [như thế nào]. Cuộc đàn áp của Giang Trạch Dân là một lỗi lầm to lớn. Cô ta nói: “Nếu chị không kí tên vào tuyên bố đó, tôi sẽ không cho phép chị ra khỏi nơi này.” Nhưng trong tâm tôi nghĩ, “Điều đó không thuộc vào cô. Tôi không thừa nhận sự bức hại này.” Tôi nói với cô ta: “Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt” Trong vòng mười phút, tôi được cho phép về nhà. Ngay khi, tôi bị báo cáo vì lá thư của tôi cho một cảnh sát. Cảnh sát đã khám nhà tôi. Tôi đã bị bắt và bị bức hại trong trại giam trong vòng một tuần. Tôi bắt đầu tuyệt thực để kháng nghị sự bức hại và tôi nhớ lời Thầy giảng
“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”, Tinh tấn yếu chỉ 2)
Ngoại trừ việc ngủ vào ban đêm, tôi không hề hợp tác với những mệnh lệnh của chúng.
Trưởng nhóm tù nhân đã sắp xếp cho bốn tù nhân khác theo dõi tôi mỗi ngày và hoán đổi những người khác nhau từng ngày. Tôi không được phép nói chuyện với những người khác. Tuy nhiên, những người chịu trách nhiệm giám sát tôi tất cả họ đều được biết sự thật từ tôi. Hầu hết trong số họ đều nói rằng họ muốn tập Pháp Luân Công khi được thả.
Những tù nhân này đều bị xem như là những tội phạm nghiêm trọng. Họ cho rằng, nếu họ biết đến Pháp Luân Công trước đó, thì họ đã không mắc phải sai lầm. Một tù nhân trẻ đến từ quận Kongzhuling thành phố Trường Xuân. Cô ấy chưa bao giờ nghe nói tới Đại Pháp. Tôi đã nói với cô ta: “Kongzhuling là quê hương của Thầy. Cô có duyên phận rất lớn với Đại Pháp. Cô nên cố gắng học nó.” Cô ấy nói rằng cô ấy phải làm điều đó ngay khi cô ra ngoài.
Trong tuần mà tôi bị bức hại ở đó, tôi từ chối hợp tác với bất cứ điều gì chúng muốn và đã tuyệt thực. Để làm cho tôi phải hợp tác. Chúng đưa tôi nước nóng, sữa và mì ăn liền. Tôi hoàn toàn từ chối hợp tác. Tôi không bao giờ trả lời mỗi khi điểm danh hàng ngày. Bởi vì tôi từ chối hợp tác, nên môi trường đã nhanh chóng thay đổi. Mọi người vây quanh tôi để lắng nghe tôi. Bà phụ trách tù nhân thay đổi nhiều nhất. Bà ta đã ngừng đánh đập những người tù khác và thay đổi thái độ của mình với phạm nhân khác. Bà ta đặc biệt quan tâm đến tôi.
Khi tôi được thả, bà ta nói với tôi trước tất cả phạm nhân khác rằng “Cô đến đây để cứu độ tôi”. Tôi nhân cơ hội đó để làm rõ sự thật hơn nữa. Cuối cùng tôi nói “Chúng ta sẽ gặp lại nếu chúng ta có duyên. Bà đã đối xử với đệ tử Đại Pháp thật tốt vì thế tôi xin cảm ơn bà.
Hãy nhớ, Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Nếu bà làm được điều này, bà sẽ được ban phúc trong tương lai.”
6. Khẩn trương theo kịp trên con đường thành Thần
Tôi đã bước trên con đường tu luỵện được 10 năm. Đó là 10 năm quý giá. Chúng tôi may mắn được Sư Phụ lựa chọn để lên thuyền Pháp tới bến huy hoàng tại bờ bên kia. Điều rất quan trọng là thực hiện tốt trong giai đoạn cuối cùng này. Trong xã hội người thường, đoạn chạy nước rút trong 100 mét cuối cùng trên đường đua hay sự cạnh tranh vào năm phút cuối của một trận bóng rổ là vô cùng quan trọng.
Giai đoạn cuối cùng này giành cho chúng ta là rất quan trọng và các yêu cầu cho chúng ta là rất cao. Chúng ta phải tu dưỡng bản thân tốt để cho chúng ta có thêm nhiều khả năng thuyết phục người khác và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.
Khi “cửu bình” được xuất bản, tôi đọc đi đọc lại 4 lần và hiểu bản chất Đảng Cộng sản Trung Quốc là gì. Tôi đã viết tuyên bố thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và đưa nó cho Đảng Ủy tại đơn vị tôi làm việc. Tôi cũng đã khuyên ông ta thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Lúc đầu ông đã từ chối nhưng sau đó, sau khi nhận nhiều tài liệu giảng chân tượng ông ta đã thoái Đảng.
Giờ đây khi tôi đã nghỉ hưu, tôi tập trung vào làm ba việc. Tôi tập trung tư vấn cho người dân thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng những nỗ lực của tôi không thể so sánh với những học viên đã làm rất tốt. Đến nay, tôi đã tư vấn cho gần 1500 người dân thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên quan.
Tôi đã nói chuyện với tất cả thân nhân và bạn bè của tôi. Một vài người tôi biết khá cứng đầu và tôi đã phải khuyên đi khuyên lại trong một năm để họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Rất dễ dàng để khuyên người lạ, đặc biệt là những người nông dân. Trong nhiều năm, chúng tôi phải giảng chân tượng tại vùng nông thôn và chịu nhiều vất vả qua những chuyến đi gian khổ. Đôi khi tôi đi cùng với các học viên nhưng phần lớn là đi một mình. Một lần tôi giành hai ngày để đi thăm bảy ngôi làng để khuyên người dân thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng các tổ chức liên quan. Họ đều sử dụng tên thật của họ. Giảng chân tượng trực tiếp mặt đối mặt có tác động thật lớn.
Một lần, tôi tham dự một đám cưới và đã giúp 48 người dân thoát khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên quan. Trước đó hai ngày, tôi đi phát chính niệm gần một nhà tù. Trên đường trở lại, tối thấy một ông già hút thuốc bên đường. Tôi bắt đầu đi đến phía ông ta và bắt đầu trò chuyện với ông ta. Ông ta đã về hưu nhiều năm trước từ một nhà tù, và ông là một Đảng viên lão thành. Ông ta cũng tin vào Cơ Đốc Giáo trong một thời gian dài. Sau khi tôi nói với ông sự thật về Đại Pháp, ông ấy đã bị lay chuyển. Ông ta đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc ngay lập tức. Bởi vì ông ta đang hút thuốc, tôi cũng nói với ông ta rằng hút thuốc là có hại như thế nào. Ông ta đã cố gắng để bỏ thuốc lá nhưng không thể. Ông ta ném điếu thuốc và nói rằng ông sẽ bỏ hút thuốc từ bây giờ. Tôi nói với ông ta mẹ của tôi đã bỏ thuốc sau khi biết sự thật về Đại Pháp.
Tôi khá thành công trong việc làm rõ sự thật cho thanh thiếu niên. Tôi nói với bọn chúng tôi là một giáo viêc và khá nổi tiếng trong tỉnh về giáo dục và chuẩn bị bồi dưỡng rất nhiều học sinh xuất sắc. Tôi giải thích rằng những gì tôi nói với chúng là vì giúp chúng bảo vệ một tương lai tốt đẹp. Một số học sinh đã biết được chân tượng, và không những yêu cầu thoái Đảng và các tổ chức có liên quan mà còn giúp các bậc phụ huynh làm việc đó qua mạng điện toán.
Có rất nhiều câu chuyện về việc cứu độ chúng sinh. Tôi có thể thực sự cảm thấy tầng thứ tu luyện của mình được đề cao. Vì tôi đang viết bài chia sẻ này, tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình đang nóng lên, đó là vì Sư Phụ đang gia trì cho tôi. Tôi vẫn còn nhiều chấp trước và nhiều thứ phải được đề cao. Ví dụ, tôi không chú ý tới những chuyện lặt vặt, đôi khi tôi không quan tâm khi tôi nói, và tôi không cảm thấy hối tiếc khi tôi làm tổn thương những người khác. Mặc dù tôi cảm thấy rất áy này khi tôi nhìn thấy những chấp trước của các học viên, nhưng tôi không sẵn long chỉ nó ra. Tôi không học Chuyển Pháp Luân thường xuyên. Tôi viết điều này xuống để chia sẻ với các bạn và để phơi bày chấp trước của chính bản thân mình.
Tầng thứ của tôi là hạn chế. Xin hãy chỉ ra những gì chưa đúng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/11/7/188669.html
Bản tiếng Anh: https://ww.en.minghui.org/html/articles/2008/11/21/102418.html
Đăng ngày 27-2-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.